Dù sao thì hầm mỏ của hắn ta cũng phải có người trông coi, quặng mỏ của hắn ta giá trị mấy tỷ lận đấy, nếu như những người đó đều bị Diệp Phàm đập bầm dập, hầm mỏ sẽ xảy ra hỗn loạn mất, hậu quả sau đó hắn ta không thể nào tưởng tượng nổi.
Diêm Thiết Sơn suy tính kỹ càng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tao thua rồi, tao không gọi ai đến cả!"
"Không gọi hả?"
"Mới có như vậy đã không gọi nữa rồi sao?"
Diệp Phàm tỏ ra thất vọng, anh nâng tay lên.
"Bốp..."
"Đầu voi đuôi chuột, có phải mày xem thường tao không?"
"Nhanh gọi đi, không phải mày xưng là đội bảo hộ quặng mỏ năm trăm sao?"
"Gọi đi, gọi hết đến đây cho tao!"
Đúng là được nước lấn tới, bức người quá đáng mà!
Hắn ta làm quái gì có năm trăm người cơ chứ, nhiều lắm cũng chỉ tầm ba trăm thôi, nhưng mấy cái mỏ lớn vài ki-lô-mét lúc nào cũng phải có người túc trực.
Một khi có chút sơ xuất nào, lập tức sẽ có người đến trộm quặng ngay.
"Bốp..."
Một bạt tai nữa là dán lên mặt, khóe miệng cũng đã ứa máu.
"Nếu mày không gọi người tới, vậy thì dẫn tao đến mỏ quặng của mày đi, tao lại muốn xem xem, người của mày làm gì được tao", Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Bây giờ, Diêm Thiết Sơn muốn khóc lắm rồi, Diệp Phàm thật sự quá mạnh, hắn ta sao dám dẫn Diệp Phàm đi đâu cơ chứ.
Kiềm nén lại nỗi nhục nhã, Diêm Thiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2258845/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.