Một khi phụ nữ trở nên tức giận, phương thức tư duy cũng sẽ trở nên khó hiểu.
“Tần Tiểu Điệp, cô không hề để ý tình cảm bao nhiêu năm nay sao? Nhất định muốn giết tôi à?”, Phan Khôn hét lớn.
“Tôi và ông chỉ có hận, không có chút tình cảm nào, ông phải chết!”, hai mắt Tần Tiểu Điệp đỏ hoe, trông giống như một người phụ nữ đang phát điên.
“A!”
“Tôi rất hối hận, rất hối hận vì lúc đó không giết quách cô đi, cô chính là nhân chứng thứ hai, không ngờ cô lại là con gái của ông ta…”
Phan Khôn hét lên, dáng vẻ vô cùng hối hận.
Nhưng giờ thì đã muộn rồi, ông ta rất sợ, đối mặt với sự uy hiếp của cái chết, ông ta không còn sự ung dung trấn tĩnh như ban đầu nữa!
“Đừng tới đây, Diệp Phàm bắn tôi đi….Mau lên, bắn tôi…”
Nỗi hận của Tần Tiểu Điệp đối với ông ta sâu hơn cả biển, dài hơn cả sông.
Ông ta thà chết dưới họng súng của Diệp Phàm, ít ra còn có thống khoái hơn còn hơn là phải chết dưới lưỡi dao của Tần Tiểu Điệp.
Rõ ràng là Tần Tiểu Điệp có ý muốn tra tấn ông ta.
Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Phan Khôn, Diệp Phàm đột nhiên cất tiếng cười: “Xin lỗi nhé, tôi là người có tật xấu!”
“Giúp người là niềm vui!”
“Giúp con mẹ mày ấy, ha ha ha…”
“Diệp Phàm, tao mà chết thì mày cũng sẽ chết, cả nhà mày cũng sẽ chết, tao đã chi thêm tiền rồi, sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2258818/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.