Khi Diêm Thiết Sơn đến, vừa nhìn lướt qua tình trạng thảm thương của Phan Khôn, người này chạy đến chỗ khác không ngừng nôn mửa, dường như muốn nôn hết tất cả cơm trong bụng ra.
Cả phòng khách đều nhuốm mùi máu tanh nồng.
“Hu hu hu…”
Sau khi đâm ông ta đến mức không còn sức lực, Tần Tiểu Điệp mới bật khóc lớn, nỗi uất hận bao nhiêu năm nay cũng được giải tỏa ra hết.
Diệp Phàm đứng bên cạnh yên lặng không nói gì, anh có thể nhìn ra được tình cảm của Tần Tiểu Điệp với bố mình sâu nặng đến mức nào thì nỗi hận với Phan Khôn cũng sâu đến mức đó.
Bao nhiêu năm qua, để báo mối thù giết bố, cả ngày cô ta phải mỉm cười mà đối diện với kẻ thù giết bố, nghị lực không kém gì với Việt vương Câu Tiễn.
“Cô Tần, xin nén đau thương!”, Diệp Phàm tìm một cái khăn bông, mang đến cho Tần Tiểu Điệp.
Tần Tiểu Điệp ngưng khóc, cúi đầu hướng về phía Diệp Phàm: “Anh Diệp, cái mạng này của Tiểu Điệp là của anh, nửa đời sau này, tôi xin được đi theo anh làm trâu làm ngựa.”
Diệp Phàm sửng sốt, anh cũng không ngần ngại máu trên người cô ta mà lập tức đỡ cô ta đứng dậy.
“Cô đừng làm như vậy, Phan Khôn đáng chết, cô không giết thì tôi cũng sẽ giết ông ta…”
Tần Tiểu Điệp lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không, chuyện này khác, nếu không có anh cả đời này tôi cũng chẳng thể báo thù được cho bố, dựa vào anh Diêm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2258815/chuong-242.html