Đây là phòng bệnh cao cấp, viện phí một ngày lên đến mấy ngàn tệ, chẳng trách Diệp Phàm tìm một vòng thì mới tìm được nơi này.
“Anh đường xa mệt nhọc đến đây để làm gì?”, Lục Tĩnh Tiêu hỏi.
Diệp Phàm nhìn mình một lúc, thầm cảm thấy cạn lời.
Anh bảo Hoắc Thanh Thanh đến đưa mình qua đây luôn nên cũng không thay đồ hay tắm táp. Quần áo anh bị đạn làm rách hết, cả người toàn là bùn cát, quan trọng hơn là quầng thâm đen ở mắt phải.
Quả nhiên Lục Tĩnh Tiêu che miệng cười khúc khích khi nhìn thấy quầng mắt thâm đen của anh.
“Anh đánh nhau với người ta đấy à?”, Lục Tĩnh Tiêu buồn cười nói.
“Khụ khụ, gần như là vậy, trước tiên không nói cái này…”
“Cô làm gì ở đây?”, Diệp Phàm hỏi.
“Ông nội tôi bị bệnh, tôi đến chăm sóc và trò chuyện với ông…”
“Chị Tiêu, ai vậy…”
Đúng lúc này, bên trong vang lên giọng nói trong trẻo. Ánh mắt Diệp Phàm lóe sáng, đây chẳng phải là giọng của cô gái xinh đẹp ngày hôm qua sao?
Lúc anh còn sững sờ thì chủ nhân của giọng nói đó đã đi đến. Nhìn thấy Diệp Phàm, gương mặt xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc: “Anh Diệp, anh đến rồi, anh mau vào đi…”
“Chị Tiêu, anh ấy chính là anh Diệp hôm qua đã cứu ông nội đấy, em giới thiệu anh ta cho chị…”
“Không cần, bọn chị là người quen, anh ta từng cứu chị”.
Lục Tĩnh Tiêu lên tiếng giải thích, cô gái xinh đẹp càng kính trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2258775/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.