Nhìn thấy Diệp Phàm, ông lão rất cảm kích, vội ngồi dậy nhưng Diệp Phàm nhanh tay từ từ đỡ ông lão ngồi dậy.
Ông lão tên là Lục Viễn Đức, một nhà từ thiện có tiếng ở thành phố Cảng, là bố của Lục Cẩn Niên.
“Cậu Diệp, ông già này rất cảm ơn cậu hôm qua đã có lòng từ bi cứu giúp. Nếu không lúc này e là tôi đã đi gặp Phật tổ rồi”, Lục Viễn Đức cực kỳ cảm kích nắm chặt tay Diệp Phàm.
“Ông cụ không cần khách sáo như vậy, bác sĩ cứu người là chuyện nên làm!”, Diệp Phàm cười nói.
“Được được, hay cho câu bác sĩ có tâm cứu người, hành y giúp đời, mà người trẻ tuổi giống cậu thì hiếm thấy lắm!”
Lục Viễn Đức liên tục cảm thán, bỗng ông cụ không nói nữa mà khẽ cau mày khi nhìn thấy vết bỏng trên cánh tay Diệp Phàm.
Thấy vậy, Diệp Phàm hiểu ra.
Lục Viễn Đức nhận ra vết bỏng này là do đạn gây ra. Là một người từng chinh chiến trên chiến trường, Lục Viễn Đức vừa liếc mắt đã nhận ra.
“Ông cụ, chẳng phải là người vô tội…”, Diệp Phàm nói.
Lục Viễn Đức giãn mày ra rồi nói: “Tôi hồ đồ quá, xin cậu Diệp hãy lượng thứ”.
Hai cô gái bốn mắt nhìn nhau, không hiểu họ đang nói gì.
Diệp Phàm đi thẳng vào vấn đề: “Ông cứ gọi tôi là Diệp Phàm được rồi, tôi bắt đầu chữa trị lần hai cho ông, nếu không đây chỉ là biện pháp tạm thời, bệnh vẫn chưa được đẩy ra ngoài!”
Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2258772/chuong-263.html