Anh không biết là do hai người trêu chọc nên Long Linh đã leo xuống thang dây, chuẩn bị cho họ leo cây.
Nhưng mà, nghe thấy Diệp Phàm chế nhạo Lâm Thanh Đế thế thì cô ta lập tức quay lại, điều này dẫn đến việc cô ta vẫn chưa xuất hiện.
“Diệp Phàm, miệng lưỡi sắc bén như thế cũng không thể thay việc mày phải chết đâu. Đó là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời này của mày khi chống lại Lâm Thanh Đế tao...”, vẻ mặt của Lâm Thanh Đế lúc này như một con dã thú.
“Bắn cho tôi, bắn chết thì thôi”, Lâm Thanh Đế trầm giọng nói.
Mấy tên xạ thủ nhanh chóng giơ súng lên, nhắm vào ba người Diệp Phàm định bắn, nhưng ngay lúc này có một tiếng “đùng” vang lên từ phía sau.
Tên xạ thủ đứng đó như bù nhìn, chỉ thấy Long Linh mỗi tay một súng, mỗi lần một tiếng súng vang lên là một tên xạ thủ ngã xuống.
“Bảo vệ cậu chủ, lùi lại phía sau, mau lùi lại phía sau...”, người đàn ông bảo vệ cho Lâm Thanh Đế hét lớn, quá bất ngờ rồi.
Không ai nghĩ đến, sẽ có đạn từ mép tàu bắn tới, Diệp Phàm lúc này thở phào nhẹ nhõm.
Rồi sắc mặt anh lộ ra sát ý rõ ràng: “Ngọc Quân, tôi chắn cho hai người, mau dẫn Hàn Tuyết lên thuyền”.
“Diệp Phàm,..”, Hàn Tuyết hét lên, Diệp Phàm quay lại hôn lên môi cô một cái rồi cầm theo kiếm Katana, trực tiếp nhảy xuống, tàn sát đội ngũ của đang hỗn loạn của Lâm Thanh Đế.
“Chị dâu, mau đi thôi...”, Âu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2257649/chuong-825.html