“Yên tâm, tôi sẽ chuẩn đoán bệnh tình của Diệp lão đệ một cách nghiêm túc!”, Đường thánh thủ nghiêm nghị đáp.
Ngay sau đó, ông bắt đầu tiến hành một loạt các cuộc kiểm tra với Diệp Phàm, cố gắng hết sức vận dụng những gì mà tây y trung y có thể sử dụng.
Phải hơn hai giờ sau nhóm người Đường thánh thủ mới bước ra từ phòng bệnh.
“Đường thánh thủ, thế nào rồi?”, Hàn Tuyết lo lắng hỏi.
Đường thánh thủ nói với vẻ mặt nghiêm nghị: “Không lạc quan lắm!”
Cả người Hàn Tuyết run lên, Long Linh vội vàng đỡ lấy cô, Đường Thánh thủ nói tiếp: “Đại não bị tổn thương nghiêm trọng, có cục máu đông bị tắc nghẽn bên trong, thần kinh đại não bị đè ép, ngoại trừ bản năng tự bảo vệ mình của cậu ấy, tất cả những người và vật khác đều bị lãng quên! "
“Quên hết người và vật sao?”, Hàn Tuyết thống khổ hỏi.
“Không sai, tất cả mọi người và mọi vật, bao gồm cả các cô, bố mẹ của cậu ấy, ngay cả tên của chính mình cậu ta cũng đã quên hết!”, Đường thánh thủ đáp.
“Trời ạ… thế này phải làm sao…”, đôi mắt Hàn Tuyết ngấn lệ, từng giọt nước nước mắt lăn dài xuống gò má.
Diệp Hạo đứng sang một bên không lên tiếng, nhưng khi nhìn thấy Hàn Tuyết đau đớn òa khóc, trong lòng anh lại dâng lên sự buồn bực, có một loại kích động muốn tiến lên thay cô lau đi nước mắt, không muốn cô đau khổ như vậy.
“Anh Hạo, chúng ta đi thôi, đừng nhắc đến những chuyện đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2257457/chuong-920.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.