Chương trước
Chương sau
“Yên tâm, tôi sẽ chuẩn đoán bệnh tình của Diệp lão đệ một cách nghiêm túc!”, Đường thánh thủ nghiêm nghị đáp.  

Ngay sau đó, ông bắt đầu tiến hành một loạt các cuộc kiểm tra với Diệp Phàm, cố gắng hết sức vận dụng những gì mà tây y trung y có thể sử dụng.   

Phải hơn hai giờ sau nhóm người Đường thánh thủ mới bước ra từ phòng bệnh.  

“Đường thánh thủ, thế nào rồi?”, Hàn Tuyết lo lắng hỏi.  

Đường thánh thủ nói với vẻ mặt nghiêm nghị: “Không lạc quan lắm!”  

Cả người Hàn Tuyết run lên, Long Linh vội vàng đỡ lấy cô, Đường Thánh thủ nói tiếp: “Đại não bị tổn thương nghiêm trọng, có cục máu đông bị tắc nghẽn bên trong, thần kinh đại não bị đè ép, ngoại trừ bản năng tự bảo vệ mình của cậu ấy, tất cả những người và vật khác đều bị lãng quên! "  

“Quên hết người và vật sao?”, Hàn Tuyết thống khổ hỏi.  

“Không sai, tất cả mọi người và mọi vật, bao gồm cả các cô, bố mẹ của cậu ấy, ngay cả tên của chính mình cậu ta cũng đã quên hết!”, Đường thánh thủ đáp.  

“Trời ạ… thế này phải làm sao…”, đôi mắt Hàn Tuyết ngấn lệ, từng giọt nước nước mắt lăn dài xuống gò má.  

Diệp Hạo đứng sang một bên không lên tiếng, nhưng khi nhìn thấy Hàn Tuyết đau đớn òa khóc, trong lòng anh lại dâng lên sự buồn bực, có một loại kích động muốn tiến lên thay cô lau đi nước mắt, không muốn cô đau khổ như vậy.  

“Anh Hạo, chúng ta đi thôi, đừng nhắc đến những chuyện đáng buồn này nữa”, lúc này Linh Hồ Uyển Nhi vừa nói vừa ôm lấy cánh tay của Diệp Hạo.  

Lời nói của cô ta cắt ngang dòng suy nghĩ của Diệp Hạo, Hàn Tuyết nước mắt lưng tròng nhìn anh, cô hít sâu một hơi: “Diệp Phàm, anh mất trí nhớ rồi, nhưng em sẽ không từ bỏ anh, anh có sẵn sàng cho em một cơ hội theo đuổi anh không?”  

“Lúc trước anh ở rể nhà họ Hàn đã phải chịu rất nhiều uất ức, bây giờ em theo đuổi anh lại từ đầu có được không?”  

Mặc dù đang khóc, nhưng tâm trí của Hàn Tuyết vẫn rất kiên cường, cô rất nhanh đã nghĩ ra biện pháp  

Diệp Phàm bị mất trí nhớ, không sao cả, cô muốn dùng hành động của mình, tình yêu của mình để lấy lại ký ức trước đây của Diệp Phàm.  

"Tôi không đồng ý, anh Hạo mất trí nhớ rồi cũng không có nghĩa cô từng là người phụ nữ của anh ấy. Bây giờ anh Hạo bắt đầu cuộc sống mới, tôi hy vọng cô đừng quấy rầy anh ấy nữa!"   

Diệp Hạo không mở miệng, nhưng Linh Hồ Uyển Nhi lại là người lên tiếng đầu tiên, hai tay cô ta túm chặt lấy cánh tay của Diệp Hạo như thể sợ Hàn Tuyết sẽ cướp anh đi vậy.  

Nghe được lời nói của cô ta, Hàn Tuyết cũng tức giận, Linh Hồ Uyển Nhi liên tục làm phiền khiến trong lòng cô vô cùng tức giận  

Cô quát lớn: "Vị tiểu thư này, sao cô có thể như vậy được, Diệp Phàm là chồng tôi, có cần tôi cho cô xem giấy đăng ký kết hôn không?"  

"Không xem, cái đó chỉ thể hiện cho chuyện trước đây, cô không thấy khi anh Hạo nghe các người nói chuyện trước kia thì biểu cảm trên mặt vô cùng đau khổ sao?”  

"Xin đừng làm phiền anh ấy nữa, nếu cô đã từng thực sự yêu anh ấy, hãy để anh ấy bắt đầu một cuộc sống mới, quên đi những lo lắng trước đây cũng không phải là chuyện xấu!" 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.