Chương trước
Chương sau
Linh Hồ Uyển Nhi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Hàn Tuyết tức giận không nói nên lời, Miêu Tiểu Liên ở một bên đờ đẫn nhìn.  

Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Linh Hồ Uyển Nhi thể hiện hết năng lực, đây là tài ăn nói mà một cô gái trên núi sẽ có sao?  

Hiện tại cô ta rất nghi ngờ, nhất là bây giờ cô ta nhìn vẻ mặt đầy đau khổ của Hàn Tuyết, cô ta ngược lại cho rằng những gì Hàn Tuyết nói là sự thật, cô ấy thật sự là vợ của Diệp Hạo.  

Chồng của mình bị mất trí nhớ, còn tận mắt chứng kiến người đàn ông của mình bị người phụ nữ khác cướp đi, cô ta lại cảm thấy có chút xót xa cho Hàn Tuyết.  

Những gì Linh Hồ Uyển Nhi nói quả thực có chút tàn nhẫn, Miêu Tiểu Liên kéo cánh tay Linh Hồ Uyển Nhi: "Uyển Nhi, cô đừng nói chuyện tàn nhẫn như vậy?”  

“Tiểu Liên, sao đến cô cũng như thế?”  

Linh Hồ Uyển Nhi oán giận: "Cô không thấy giữa anh Hạo đang rất đau khổ sao? Chỉ cần nghĩ đến quá khứ là đau đầu nhức óc, cô muốn nhìn thấy anh ấy đau đớn hay sao?"  

Miêu Tiểu Liên há miệng không nói nên lời, Long Linh hét lớn: "Hồ ly tinh, cô mang lòng dạ xấu xa tiếp cận Diệp Phàm vì lý do gì? Để tôi lột cái mặt nạ của cô ra!”  

Long Linh bước nhanh về phía trước, giơ tay đánh về phía mặt Linh Hồ Uyển Nhi và kéo.  

"Chát…"  

Âm thanh cái tát giòn tan vang lên, Linh Hồ Uyển Nhi không né tránh, Diệp Hạo cũng không ngăn lại, tay của Long Linh thật sự đánh lên mặt Linh Hồ Uyển Nhi.  

Trên gò má trắng nõn đột nhiên in hằn dấu năm ngón tay, một màn này ngược lại làm cho Long Linh có chút đơ ra, không ngờ mình đánh trúng thật!  

“Người đàn bà điên, cô làm gì vậy?”, Diệp Hạo kịp phản ứng lại, tung một chưởng về phía bả vai của Long Linh.   

Long Linh không kịp phòng bị, bị anh đẩy liên tiếp lùi lại phía sau, may mà Âu Dương Ngọc Quân ở phía sau đã nhanh chóng đỡ được Long Linh.  

Sắc mặt Diệp Hạo hơi lạnh, vừa rồi, việc cố gắng nhớ lại ký ức đã mất khiến anh đau đầu dữ dội, lúc Long Linh tát cũng không phản ứng kịp.  

"Một cái tát đủ không? Không đủ có thể tiếp tục, chỉ cần các người có thể tha cho anh Hạo, đừng để anh ấy đau đớn về việc nhớ lại ký ức trước kia là được!", Linh Hồ Uyển Nhi ngửa mặt, hiên ngang lẫm liệt nói.  

Long Linh đột nhiên tức giận mắng to, cô ta muốn xông lên đánh nữa, cô ta tin chắc võ công Linh Hồ Uyển Nhi rất cao.  

Lúc nãy khi cái tát giáng xuống, cô ta nhìn thấy rõ ràng ánh mắt sắc bén của Linh Hồ Uyển Nhi, một người phụ nữ bình thường sẽ không có ánh mắt như vậy.  

Hơn nữa, Linh Hồ Uyển Nhi quá đẹp, thậm chí đẹp đến độ yêu mị.   

"Đủ rồi, đều ngậm miệng hết cho tôi!"  

Diệp Hạo hét lên, trong lòng anh lúc này đầy phiền muộn, đầu đau như búa bổ: "Chuyện này nói không rõ, sau này nói sau, nếu không có chuyện gì, chúng tôi xin tạm biệt!"  

"Diệp Phàm, đừng bỏ em lại, để em theo đuổi anh lần nữa...", Hàn Tuyết nắm lấy cánh tay Diệp Hạo cầu xin.  

"Im lặng!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.