“Không cần, quay về nói với ông tôi, không cần đợi tôi về kế thừa vị trí tộc trưởng, nhiệm vụ của tôi là phải hủy diệt nhà họ Diệp!”, Lâm Thanh Đến điên cuồng hét lên với người nọ!
Người này không dám nói gì, chỉ cúi cầu thật thấp.
“Dìu tôi dậy, đi về!”
Hai người vội vàng đỡ Lâm Thanh Đế dậy, tuy bước đi rất chậm, nhưng Lâm Thanh Đế lại không để người khác giúp đỡ, cầm gậy nặng nhọc đi từng bước, từng bước về ngôi nhà nhỏ.
Hoa Bà Bà đang ngồi thêu, vẫn là hoa bỉ ngạn màu đỏ máu kỳ dị, hai người đàn ông nhìn thấy Hoa Bà Bà đều lộ vẻ kinh hãi.
Họ rất sợ Hoa Bà Bà này, cảm thấy rợn da gà, bởi vì không biết lúc nào thì trùng độc sẽ vào cơ thể mình, vậy đúng là chết không kịp ngáp.
Lâm Thanh Đế đi về phía trước lễ phép nói: “Sư phụ, khi nào thì bắt đầu học đoạn thứ hai của Chung Phệ?”
“Lúc nào cũng có thể bắt đầu, đợi lâu như vậy, là bởi vì còn thiếu một vị thuốc, bây giờ thì đủ rồi!”, Hoa Bà Bà âm trầm cười.
“Thuốc gì?”
“Máu người!”
Hai người đàn ông kia lập tức run người, bởi vì khi Hoa Bà Bà nói hai chữ này thì ánh mắt âm hiểm của bà ta nhắm thẳng vào họ.
Lâm Thanh Đế ngẩn ra, rồi quay người nhìn hai người kia, khóe miệng cong lên nụ cười âm hiểm y như vậy.
Hai người lập tức bị dọa cho mềm nhũn chân: “Cậu chủ, chúng tôi đến để báo tin cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2257420/chuong-940.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.