Một chữ duyên này rất kỳ diệu, từ ngày Diệp Phàm rơi xuống biển mất tích, cô tụng kinh cầu phúc cho Diệp Phàm đã học được không ít phật pháp đạo Phật.
“Đúng, có duyên, đều có duyên…”, Lý Thanh Dương cười lớn: “Lên xe đi, tôi đã chuẩn bị tiệc rượu, làm bữa tẩy trần cho mọi người”.
Mọi người lên xe, Âu Dương Ngọc Quân có giới thiệu sơ qua về Lý Thanh Dương cho bọn họ, có vẻ như nhà họ Lý là gia tộc có sản nghiệp đứng đầu trong các gia tộc ở tỉnh Vân.
Càng quan trọng hơn là, cốt lõi của nhà họ Lý là luyện võ mà ra, là gia tộc luyện võ chính hiệu.
Khách sạn Vân Hải, một trong những khách sạn sang trọng nhất ở thành phố Khôn, là sản nghiệp của nhà họ Lý.
Nhân viên quầy tiếp tân thấy Lý Thanh Dương đích thân đưa khách đến ăn cơm, liền kính cẩn chào hỏi.
Trong phòng VIP, mọi người ngồi xuống, Lý Thanh Dương cầm một ly rượu, nhìn Âu Dương Ngọc Quân bùi ngùi xúc động: “Âu Dương, khi đó tôi đang phải bế quan, ra ngoài mới nghe được chuyện của cậu, không thể giúp đỡ gì, tôi tự phạt một ly!”
Âu Dương Ngọc Quân vội ngăn anh ta lại, nhưng Lý Thanh Dương đã một hơi uống cạn, anh chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
“Được rồi, anh em chúng ta nói chuyện đó làm gì, chuyện ngày đó phức tạp lắm, cho dù cậu biết, tôi cũng sẽ không để cậu nhúng tay vào!”
“Hơn nữa còn chưa nắm được đằng đuôi của bọn chúng, muốn báo thù chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2257255/chuong-1023.html