Sắc trời lúc này đã dần sẩm tối, ánh sáng trong rừng cây tối lại, cách đó hơn 30 mét một mảnh ánh sáng màu xanh lục phảng phất sự chết chóc đang tiến gần tới vây quanh lấy cô ta.
Bầy sói?
Vẻ mặt của Linh Hồ Uyển Nhi kéo căng, sống trên núi quanh năm cô ta tất nhiên biết những chấm xanh này có ý nghĩa gì.
“Hỏng rồi, không lẽ mình đã chạy tới Bắc Lộc núi Mãng?”, Linh Hồ Uyển Nhi lúc này mới phản ứng lại, khi rời khỏi nhà Linh Hồ, cô ta hoàn toàn không để tâm tới phương hướng.
Khi đó cô ta thực sự đã tức giận tới đánh mất lý trí, hận Diệp Hạo tới nghiến răng, hận không thể giết chết anh.
Cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, bầy sói này không nhỏ, ít nhất cũng vài chục con, cô ta mò mẫm trên người.
Trong tay chỉ có một chiếc trâm cài tóc, vũ khí tùy thân đã bị Diệp Hạo cướp mất ném lên chiếc tủ trong phòng cô ta.
Hai thanh đoản đao đó gọi là song nguyệt đao, là vũ khí tùy thân của cô ta, kì thực Diệp Hạo đã hiểu lầm cô ta.
Hai thanh đoản đó trước giờ chưa bao giờ rời khỏi cơ thể của cô ta, cũng vì tổ chức hôn lễ, trang phục không tiện để cất giấu đồ vật nên cô ta mới đặt chúng xuống dưới gối.
"Tên khốn kiếp này, thật là đáng hận mà…”, Linh Hồ Uyển Nhi tức giận chửi rủa.
Mà lúc này, bầy sói bắt đầu phát ra tiếng gầm gừ, chúng giống như đang giao tiếp với nhau, dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2257250/chuong-1024.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.