Chương trước
Chương sau
Khuôn mặt Linh Hồ Đức Nhân hiện ra nụ cười lạnh khinh miệt, có những khoảng cách không phải chỉ cần có tài năng là có thể bù đắp được, tiểu tông sư chính là tiểu tông sư, sai một ly đi một dặm.  

“Chết đi!”  

Ông ta vung kiếm chém thẳng vào đầu Diệp Hạo.  

Kiếm này cực nhanh và tàn bạo, chém thẳng vào đầu Diệp Hạo.  

Xung quanh trở nên tĩnh lặng, mọi người mở to hai mắt, dường như nhìn thấy cảnh cái đầu của Diệp Hạo bay lên.  

Còn Diệp Hạo, lúc này vì kiếm này mà rơi vào hoảng loạn, quên cả việc tránh đi.  

“Soẹt!”  

Nhưng ngay trong khoảng khắc nguy hiểm này, một thanh kiếm lại hướng về phía Linh Hồ Đức Nhân.  

Linh Hồ Đức Nhân lập tức cảm nhận được sự nguy hiểm, liền quay hướng kiếm đang chĩa về phía Diệp Hạo ra phía sau.  

“Choang!”  

Hai thanh kiếm va vào nhau đến toé lửa, người tấn công ông ta cũng bị đòn đánh này chặn lại.  

“Cô Uyển Nhi!”  

“Linh Hồ Uyển Nhi...”  

Mọi người vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, không ngờ Linh Hồ Uyển Nhi lại ra tay tấn công, thấy vậy sắc mặt Linh Hồ Đức Nhân liền nghiêm lại.  

Lớn tiếng nói: “Cô Uyển Nhi làm vậy có ý gì?”  

“Linh Hồ Uyển Nhi cô dám giết người trong dòng họ, cô sẽ mắc trọng tội đấy...”, không đợi Linh Hồ Uyển Nhi đáp lại, Linh Hồ Ngọc Nhu liền nhảy ra.  

Linh Hồ Mộc Thanh không biết nói gì, không ngờ Linh Hồ Uyển Nhi lại dám đánh lén Linh Hồ Đức Nhân.  

“Diệp Hạo không thể chết, ít nhất bây giờ anh ta không thể chết!”, Linh Hồ Uyển Nhi không để ý tới sự tức giận của mọi người mà chỉ bình thản nói.  

Thanh trường kiếm đã nhuốm máu này là do cô ta nhặt ở dưới đất, vì cô ta phát hiện ra Diệp Hạo hình như đang rơi vào trong một loại giác ngộ nào đó.  

“Hỗn láo, tôi thấy cô bị ông cụ Linh Hồ chiều hư rồi thì phải. Linh Hồ Uyển Nhi cô là con gái lớn của nhà họ Linh Hồ mà lại ra tay giết người trong dòng tộc, cô có xứng với vị trí hiện tại bây giờ của mình không hả!”, Linh Hồ Ngọc Nhu lớn tiếng nói, trong lòng cô ta lúc này đang rất kích động, vì hành vi giết người trong dòng họ là đại tội.  

Huồng hồ Linh Hồ Uyển Nhi lại còn đang ngồi ở vị trí tôn quý, trong tình huống tất cả mọi người trong dòng tộc đang xôn xao nhốn nháo, nếu như xử lý không tốt sẽ làm lung lay niềm tin của tất cả mọi người.  

Nếu Linh Hồ Uyển Nhi để mất danh phận này của mình, thậm chí cô ta sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Linh Hồ, như vậy Linh Hồ Ngọc Nhu sẽ tìm cách giết cô ta ngay.  

Thế nhưng, Linh Hồ Uyển Nhi lại chỉ cười, lạnh lùng nói: “Im mồm cho tôi, người như cô mà cũng dám đứng ra nói tôi, có tin tôi cắt luôn lưỡi của cô không?”  

Cô nói một cách bá đạo, Linh Hồ Ngọc Nhu giận run người, suýt chút hộc máu.  

“Linh Hồ Uyển Nhi cô dựa vào đâu chứ? Tôi nhất định sẽ báo chuyện này lại với đại trưởng lão, để ông ấy xử lý cô”, Linh Hồ Ngọc Nhu thét lên.  

“Đại trưởng lão?” 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.