Hoắc Thanh Thanh lại bị gõ đầu một cái: “Con nhóc này như con cũng dám lo đến chuyện của ta sao, muốn bị đánh à?”
“Hì hì, con chỉ là không nỡ nhìn sư phụ phiền muộn, cũng không nhìn được Phương Dao rào cây sung đó khoe khoang!”
“Được rồi, trời cũng tối rồi, ngủ sớm đi!”, Hoa Vũ Dung khẽ vỗ cô ta một cái.
“Sư phục, tối nay con ngủ với người có được không…”
“Không được, con gái lớn như vậy rồi…”, Hoa Vũ Dung vừa mới mở lời từ chối thì Hoắc Thanh Thanh đã ôm cánh tay bà ta bĩu môi làm nũng khiến Hoa Vũ Dung cũng dở khóc dở cười.
“Con nhóc này, đi thôi, nhớ là không được quấy rối…”
Ngày hôm sau…
Phía bắc Tây Tạng, trong vùng núi tuyết, nhóm người Âu Dương Ngọc Quân đã tỉnh dậy từ sớm. Đêm qua gió to nhưng có mấy tảng đá này chắn gió, họ cũng chịu đựng qua đêm được.
“Không được rồi, không được rồi… anh Âu Dương mau ra đây đi…”, Zado dậy sớm trước, ngay khi Âu Dương Ngọc Quân đi ra khỏi túi ngủ thì Zado đã ở bên ngoài la lớn.
Long Linh vội khác thêm áo bông chui ra khỏi lều vải, gần như là ra cùng lúc, Âu Dương Ngọc Quân vội hỏi: “Zado, sao gấp gáp vậy, có chuyện gì sao?”
“Bốn vị lạt ma kia không thấy đâu nữa rồi, lúc nãy em vừa mới dậy liền đi tìm chỗ đi tiểu, lúc về thì qua bên kia xem thử, không thấy bốn vị lạt ma đêm qua còn nằm bên đó đâu nữa rồi”, Zado lo lắng nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2257120/chuong-1091.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.