Chương trước
Chương sau


“Thế nhưng tôi có thể đảm bảo thứ này có liên quan đến tôi, mà có thể là do tôi làm ra chúng!”, Diệp Hạo kiên định nói.  

“Vậy chúng ta?”  

“Mở nó ra!”, Diệp Hạo nói, rồi lục tìm dụng cụ, định thử tháo tung cánh cửa ra.  

Thế nhưng, đây là chiếc xe việt dã tốt nhất và đã được cải thiện lại, tốn công tốn sức cũng không mở ra được.  

Đúng lúc này, Linh Hồ Uyển Nhi lấy ra một con dao, khoét một lỗ trên cửa kính.  

“Cô chơi lớn thế”, Diệp Hạo cạn lời, thế nhưng cửa xe đã được mở.  

Vào trong xe, hai người liền lật tung đồ một lượt, và bọn họ có thể xác nhận một điều, người lái chiếc xe này, là người vượt cả nghìn cây số từ thành phố Cảng đến, tuy biển số xe không phải là biển số xe của thành phố Cảng.  

Diệp Hạo chìm vào trong dòng suy nghĩ, nếu như chủ nhân của chiếc xe này từ thành phố Cảng tới, vậy đó là ai?  

Trong lúc đắn đo suy nghĩ, não anh lại hiện lên những đoạn hình ảnh vụn vặt, thế nhưng rất nhanh sau đó anh liền lắc đầu, chuyện này không thể nào xảy ra được, một vài người bình thường làm sao có thể biết sự tồn tại của quả Phật Tâm.  

“Tôi sẽ lái xe về phía trước chặn cửa xe hắn ta lại”.  

Diệp Hạo nói một câu, khởi động xe của mình đi tới bên cạnh chiếc xe đó để che đi vết kính vỡ, rồi lại tìm một vài thứ che vết thủng đó lại.  

Sau khi làm xong tất cả mọi việc, hai người khoác ba lô đi vào phía bên trong.  

Khi đi qua một cây cầu đá chỉ vừa hai người đi, Diệp Hạo liền hiểu, tại sao lạt ma nói xe của bọn họ không thể đi vào được mà phải xuống đi bộ.  

Bên trong núi tuyết, khí hậu thay đổi liên tục, khi bọn họ vừa đi vào, gió chưa lớn lắm, đi thêm một đoạn nữa lại thấy tuyết rơi, gió cũng lớn hơn.  

Nhìn trời, Diệp Hạo cười nói: “Chúng ta phải nhanh chóng tìm nơi tránh gió, bằng không tối sẽ có một trận gió tuyết ập tới, phải ở trần mà chạy”.  

“Cút, không nói được lời nào nên hồn!”, Linh Hồ Uyển Nhi bực mình trợn mắt nhìn.  

...  

Ở ngoài vạn dặm, tại huyện Long Sơn Miêu Cương trời đang lất phất mưa, khiến lòng người cảm thấy có chút lạnh lẽo.  

Tại một ngọn núi lớn của huyện Long Sơn, Lâm Thanh Đế đang chuẩn bị lần uống độc thứ ba, lần thứ hai hắn ta dùng tới máu của ba tên vệ sĩ, tu luyện trong cả chín ngày, và mới vừa từ trong vại đá luyện độc bước ra.  

Chín ngày này hắn ta chịu đủ mọi đau đớn, dày vò.  

Thế nhưng, hắn ta đã vượt qua được, bây giờ hắn ta không giống như trước, cả máu thậm chí cả nước bọt cũng đều chứa độc.  

Ngón tay cũng biến thành màu đen đỏ vô cùng kỳ quái, bên trong chứa đầy độc tố, còn hai chân của hắn ta đã có thể giống với người bình thường đứng lên đi lại.  

“Đồ đệ đã chuẩn bị xong chưa?”, Hoa Bà Bà ôm một bọc vải hoa đi ra, Lâm Thanh Đế phát ra tiếng cười khàn khàn.  

Đưa tay ra nhận lấy vật mà Hoa Bà Bà ôm trong lòng, hoá ra lại mà một đứa bé gái, Lâm Thanh Đế dùng ngón tay khẽ chọc vào đứa bé.  

Đứa bé liền nhoẻ miệng cười tươi, chứ không hề sợ Lâm Thanh Đế, thấy vậy hắn ta chơi đùa cùng đứa bé một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn Hoa Bà Bà: “Bà Bà, nhất định phải dùng đứa bé này sao?”  

“Làm sao? Không nỡ xuống tay, hay không ra tay được?”, Hoa Bà Bà lãnh đạm nói.  

“Không phải, tôi chỉ là lo thuốc dẫn này không đủ”.  

“Ha ha, đương nhiên là đủ, đứa bé này sinh ra vào ngày âm giờ âm, Bà Bà phải tìm mãi đấy...”, Hoa Bà Bà chơi đùa cùng đứa trẻ một lúc, đứa trẻ liền phát ra những tiếng ậm ẹ.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.