Diệp Hạo quay người, Âu Dương Ngọc Quân mong chờ nhìn anh, trên mặt cậu có vẻ lo lắng.
Diệp Hạo cho đao Hoàng Tuyền vào trong bao, nói: “Chúng ta vào trong thôi, tiếng súng phát ra không ngừng, chắc hẳn bên trong tìm được đồ tốt đấy…”
Âu Dương Ngọc Quân suy tư nói: “Anh, chuyện vừa rồi…”
Diệp Hạo cười cười: “Sau này rồi nói, không sao!”
Tuy chưa khôi phục trí nhớ, nhưng anh đã chấp nhận cách Âu Dương Ngọc Quân gọi anh, chỉ là anh không nhớ được chuyện trước kia nên ít nhiều vẫn còn xa cách.
“Hừ, nghe thấy chưa, người ta bàn chuyện tình chàng ý thiếp, không cần cậu bận tâm”.
Long Linh đá Âu Dương Ngọc Quân một cái, hừ mũi: “Chúng ta vẫn nên nghĩ cách ra khỏi đây, cứu Tiểu Tuyết mới quan trọng!”
Cứu Hàn Tuyết?
Đôi mày Diệp Hạo lập tức chau lại, nhớ đến người con gái kích động ôm anh òa lên khóc, chẳng lẽ cô đang gặp nguy hiểm?
Không biết vì sao mà trái tim Diệp Hạo đau thắt lại.
Vội lên tiếng: “Cô Long, có thể nói xem có chuyện gì không?”
“Hừ, không thể, nói cho anh cũng vô dụng!”, nói xong Long Linh liền rảo gót đi vào sâu bên trong.
Nhìn thấy Linh Hồ Uyển Nhi và Diệp Hạo đứng sát bên nhau, cô ta thấy rất cáu, cảm thấy bất bình thay cho Hàn Tuyết.
Diệp Hạo cười gượng gạo, Âu Dương Ngọc Quân nói: “Anh, tính tình Long Linh hơi không tốt, anh đừng để bụng nhé”.
“Không sao, cô Long nói đúng, chúng ta nên đi cướp quả Phật Tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2257049/chuong-1127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.