Bên phải tượng Phật có một cái cây, rễ cây chằng chịt, râu của cây rủ xuống dài chạm đất, một quả vàng trĩu nặng, vừa hay chạm vào lòng bàn tay của tượng Phật.
Quả Phật Tâm!
Đức Tán Thượng Sư xao động, niệm một tiếng A Di Đà Phật trước rồi mới quay đầu nói với Hàn Tuyết: “Thí chủ Hàn, tôi đại diện cho toàn bộ tăng ni của chùa Đạt Mẫu cảm tạ cô!”
“Thượng Sư, đó có phải là quả Phật Tâm không?”, Hàn Tuyết giơ tay chỉ vào quả vàng trong tay tượng Phật.
Quả vàng này, xét về hình dáng thì thậm chí có phần hơi xấu xí, chỗ nào cũng có nốt sần tròn, to bằng lòng bàn tay.
“Đúng là quả Phật Tâm…”, Đức Tán Thượng Sư không ngần ngại mà xác nhận ngay.
Hàn Tuyết thầm vui mừng, có quả này thì cô có thể giúp Diệp Phàm khôi phục trí nhớ rồi, vất vả nhiều ngày cuối cùng cũng có thu hoạch.
“Thượng Sư, tôi lên lấy nó xuống!”
Hàn Tuyết nói một câu, vừa định nhấc chân lên ngắt quả thì bị Đức Tán Thượng Sư ngăn lại.
Hàn Tuyết tái mặt, vừa định mở lời thì Đức Tán Thượng Sư đã bình thản nói: “Thí chủ Hàn, bây giờ cô chưa quy y cửa Phật, người ngoài trèo lên kim thân của Vạn Tượng Pháp Vương là bất kính với ngài, để lạt ma của chùa lấy là được rồi!”
Nói rồi, Đức Tán Thượng Sư cũng không nhìn sắc mặt khó coi của Hàn Tuyết, vẫy tay bảo hai lạt ma đi lên hái quả Phật Tâm.
Cũng đúng lúc này có hai luồng ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2257047/chuong-1128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.