Chương trước
Chương sau
Bên phải tượng Phật có một cái cây, rễ cây chằng chịt, râu của cây rủ xuống dài chạm đất, một quả vàng trĩu nặng, vừa hay chạm vào lòng bàn tay của tượng Phật.  

Quả Phật Tâm!  

Đức Tán Thượng Sư xao động, niệm một tiếng A Di Đà Phật trước rồi mới quay đầu nói với Hàn Tuyết: “Thí chủ Hàn, tôi đại diện cho toàn bộ tăng ni của chùa Đạt Mẫu cảm tạ cô!”  

“Thượng Sư, đó có phải là quả Phật Tâm không?”, Hàn Tuyết giơ tay chỉ vào quả vàng trong tay tượng Phật.  

Quả vàng này, xét về hình dáng thì thậm chí có phần hơi xấu xí, chỗ nào cũng có nốt sần tròn, to bằng lòng bàn tay.  

“Đúng là quả Phật Tâm…”, Đức Tán Thượng Sư không ngần ngại mà xác nhận ngay.  

Hàn Tuyết thầm vui mừng, có quả này thì cô có thể giúp Diệp Phàm khôi phục trí nhớ rồi, vất vả nhiều ngày cuối cùng cũng có thu hoạch.  

“Thượng Sư, tôi lên lấy nó xuống!”  

Hàn Tuyết nói một câu, vừa định nhấc chân lên ngắt quả thì bị Đức Tán Thượng Sư ngăn lại.  

Hàn Tuyết tái mặt, vừa định mở lời thì Đức Tán Thượng Sư đã bình thản nói: “Thí chủ Hàn, bây giờ cô chưa quy y cửa Phật, người ngoài trèo lên kim thân của Vạn Tượng Pháp Vương là bất kính với ngài, để lạt ma của chùa lấy là được rồi!”  

Nói rồi, Đức Tán Thượng Sư cũng không nhìn sắc mặt khó coi của Hàn Tuyết, vẫy tay bảo hai lạt ma đi lên hái quả Phật Tâm.  

Cũng đúng lúc này có hai luồng ánh sáng lao đến, bắn thẳng vào hai lạt ma đang đi lên trước.  

“Dưới đất có ám khí…”, Đức Tán Thượng Sư lập tức hét lên, đồng thời ông phất tay áo, một lưỡi dao sắc bén b ắn ra từ tay.  

Không ngờ đó lại là hai cái lưỡi liềm, vô cùng nhỏ gọn, nhưng lại là ám khí thích hợp nhất.  

“A…”  

Một lạt ma hét lên một tiếng, lưỡi dao sắc bén do Đức Tán Thượng Sư bắ n ra đã bắn trúng một trong hai lưỡi liềm, cứu được một vị lạt ma.  

Nhưng người kia thì không may mắn như vậy, ông ta bị lưỡi liềm cắm thẳng vào cổ, máu tươi lập tức tuôn ra xối xả.  

“Ha ha ha, phản ứng nhanh đấy, Đức Tán, chúng ta lại gặp nhau rồi…”, người vừa đến bật cười, người này nói bằng tiếng Tạng chứ không phải tiếng phổ thông.  

Tất cả họ quay người nhìn, đây cũng là một nhóm lạt ma, đầu đội mũ mào gà màu vàng của lạt ma, giống hệt với cách ăn mặc của nhóm Đức Tán Thượng Sư.  

Chỉ có một điểm khác biệt đó là trên vành mũ của họ có một sợi dây tua màu đen, để thả rũ xuống.  

“Hắc Thiên, hóa ra là đám phản đồ các cậu!”, Đức Tán Thượng Sư nổi cơn thịnh nộ, một lạt ma của ông đã thiệt mạng, sao có thể không giận cho được.  

“Không không không, chúng tôi không phải phản đồ, chúng tôi chỉ không đạo đức giả như các ông thôi…”, lạt ma được gọi là Hắc Thiên kia nói với vẻ mặt đầy sự châm biếm.  

“Hắc Thiên, cậu đã phạm vào sát giới, giết tăng lữ của chùa Đạt Mẫu tôi, hôm nay tôi phải thanh trừ hết các cậu!”  

Đức Tán Thượng Sư phẫn nộ gầm lên: “Tôi sẽ lấy danh nghĩa Phật Tổ xử lý đám phản đồ các cậu, cho các cậu xuống địa ngục sám hối!”  

Ông vừa dứt lời, có hai đội lạt ma từ bên cạnh ông rút loan đao đặc chế xông lên giết đám người Hắc Thiên.  

“Đức Tán Thượng Sư, chuyện này là sao?”  

Hàn Tuyết đứng sau hoảng hốt hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.