Chương trước
Chương sau
Diệp Hạo hét lên một tiếng, rồi cũng nhảy lên, thanh đao Hoàng Tuyền nhắm thẳng vào thanh đao cong hình bán nguyệt của Đức Tán Thượng Sư.  

Đúng lúc này, cánh tay anh kẽ run lên, Long Lân liền xuất hiện, rồi phóng về phía quả Phật Tâm.  

Phụt!  

Quả Phật Tâm màu vàng óng bị cắt làm đôi, chất dịch màu vàng trong quả cũng theo đó mà chảy ra.  

Một nửa quả Phật Tâm bay lên, một nửa còn lại đã nằm trong tay Linh Hồ Uyển Nhi.  

Tròng mắt Đức Tán Thượng Sư lúc này muốn nứt toác ra, quả Phật Tâm ấy thế mà lại bị Diệp Hạo cắt làm đôi, khiến ông ta tức đến run người.  

Thế nhưng, ông ta cũng chỉ đành đổi tư thế, rồi nhảy lên cướp lấy nửa quả Phật Tâm còn lại.  

Hai người cùng tiếp đất, Đức Tán Thượng Sư lấy một nửa, Linh Hồ Uyển Nhi cũng lấy được một nửa.  

“Thằng nhãi kia lại dám huỷ vật báu, mày sẽ bị đày xuống địa ngục!”, Đức Tán Thượng Sư chỉ tay thẳng mặt Diệp Hạo tức giận quát.  

Diệp Hạo chu môi, chỉ vào đám người vẫn đang đánh đánh giết giết ở đằng xa: “Hoà thượng, đừng hét nữa, các lạt ma của ông sắp chết hết rồi kìa”.  

Đức Tán Thượng Sư giận run người, nhưng không đợi anh nói xong, thanh trường kiếm trong tay Long Linh liền chĩa về phía Đức Tán: “Hoà thượng thối, Tiểu Tuyết đang ở đâu, giao cô ấy ra đây!”  

Long Linh vừa dứt lời, Âu Dương Ngọc Quân cũng gào lên, sát khí bừng bừng.  

Ánh mắt Đức Tán Thượng Sư chợt lóe lên: “Tôi không hiểu các người đang nói gì cả, tạm biệt!”  

Vừa dứt lời, Đức Tán Thượng Sư liền cầm nửa quả Phật Tâm nhanh chóng chạy đi, không thèm quay lại cướp tượng Phật cổ bằng vàng thật kia.  

Thế nhưng, trong lúc ông ta bỏ chạy, một tiếng huýt sáo đặc biệt liền vang lên.  

Các lạt ma của chùa Đạt Mẫu đang chiến đấu dữ dội kia lần lượt rút lui theo đường mà bọn họ đi vào.  

Không ít người ngạc nhiên khi thấy bọn họ rút đi, thế những cũng không ai chặn bọn họ lại, bớt được một đối thủ, bọn chúng càng tăng cơ hội để bọn chúng có thể lấy được bức tượng Phật cổ bằng vàng thật.  

Đức Tán Thượng Sư bỏ chạy, Âu Dương Ngọc Quân cũng không đuổi theo, bởi vì bọn họ có đuổi cũng không kịp.  

Và dù sao chùa Đạt Mẫu cũng vẫn nằm ở đó, bọn họ cũng không thể nào chuyển chùa đi được.  

“Bắt lấy!”, Linh Hồ Uyển Nhi đưa quả Phật Tâm vàng óng cho Diệp Hạo.  

Diệp Hạo cũng không ngần ngại nhận lấy ngay, rồi cảm ơn tất cả mọi người một lượt.  

Diệp Hạo nhìn quả Phật Tâm, không khỏi kinh ngạc khi trông thấy ánh vàng không chỉ toả ra từ nước của nó, mà ngay cả đường vân bên trong quả cũng có hình giống Phật Đà.  

Quả Phật Tâm lúc này toả ra một mùi hương dược liệu vô cùng đặc biệt, Diệp Hạo thấy vậy vô cùng kinh ngạc, tự nhủ phải sử dụng ngay, bằng không thuốc sẽ mất tác dụng.  

“Bây giờ tôi phải ngồi thiền, để chuyển hoá hấp thụ quả Phật Tâm, bằng không sẽ phí mất!”, Diệp Hạo nói với ba người bọn họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.