“Tôi sẽ giúp anh!”, Linh Hồ Uyển Nhi cười nói.
Cô ta nhất định phải đi theo, vì nếu Diệp Hạo thật sự có thể khôi phục lại trí nhớ, thì anh sẽ không còn là Diệp Hạo nữa mà sẽ trở lại là Diệp Phàm.
Cô ta rất muốn biết sau khi trở lại thành Diệp Phàm, anh sẽ đối xử với cô ta như thế nào, đây mới là điều quan trọng nhất với cô ta, còn những thứ khác đều là phù du!
“Cùng đi đi!”, Âu Dương Ngọc Quân nói.
“Đi hết thì không ai ở lại cướp lấy cổ phật hả?”, Diệp Hạo nói.
“Không cần, tôi tự biết lượng sức của mình”.
Âu Dương Ngọc Quân cười nói, mùi máu tanh sớm đã toả khắp cả trong hang động, ai cũng không dám nói trước trong này có loài rắn độc nào đang chuẩn bị xông ra tấn công hay không.
Bảo vật tuy quý, nhưng không quý bằng mạng người.
“Được, chúng ta cùng đi!”
Bọn họ tới tìm Zado, rồi đi vào góc khuất, chỗ này có một tảng đá chặn ngang, hơn nữa cũng dễ để bảo vệ cho Diệp Hạo.
Diệp Hạo ngồi khoanh chân, há miệng nuốt quả Phật Tâm, dòng nước màu vàng theo cổ họng chảy vào trong cơ thể.
Roạt!
Cơ thể Diệp Hạo giống như bốc lửa, một luồng sức mạnh rực cháy trong người anh.
Ngay cả nguồn sức mạnh của Độc Cô Thiên Đao trong người anh cũng rung chuyển kịch liệt, khí tức trong người chợt điên cuồng bay ra.
Cảnh tượng này không khỏi khiến những người đang đứng canh gác bên ngoài hang phải sững
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2257034/chuong-1137.html