Chương trước
Chương sau
Bùm! Bùm! Bùm!  

Những tiếng nổ đùng đoàng nặng nề nối tiếp nhau vang lên trong điện Thiên Phật, cả ngàn vạn vị phật Thích Ca trong đại điện dường như sống lại, phóng thích ra uy lực của mình.  

Bên ngoài phật điện, ánh mắt của bốn vị Lạt Ma canh giữ đều lộ ra vẻ kinh ngạc.  

“Ở đây xảy ra chuyện gì vậy?”, một lạt ma ngạc nhiên hỏi.  

“Không biết, bên trong không phải là đang xảy ra chuyện gì đó chứ, đây thế nhưng là Thiên Phật điện, anh nói xem có phải vị Hàn thí chủ này đang đập tượng phật không?”, một lạt ma khác phân tích.  

“Không hay rồi, nhanh ngăn cô ta lại, tuyệt đối không được để cô ta đập vỡ tượng phật”.  

Một người khác kêu lên, sau đó nhanh chóng chạy về phía cửa phật điện, ông ta muốn đẩy cửa bước vào.  

Bùm!  

Đúng lúc này, cửa phật điện bị đẩy ra, lạt ma chạy tới cửa phật điện kia trực tiếp bị đánh bật ra.  

Ba người còn lại sửng sốt, nhìn chằm chằm người đang đứng ở cửa phật điện, vẻ mặt lộ ra vẻ khó tin.  

“Đây làm sao có thể?”, một lạt ma thất thanh thốt lên.  

“Ngăn cô ta lại!”, mộ lạt ma phản ứng nhanh hét lên, giương tay đuổi bắt người phụ nữ đang đứng trước cửa điện,  

“Hừ, đám hòa thượng đạo đức giả mấy người, cút ra cho tôi!”  

Người phụ nữ thét lớn, đôi tay thon dài trắng như ngọc lập tức khua lên.  

Trong kết ấn, rối ren hoa mắt, dường như có ngàn vạn cổ phật ra tay cùng một lúc, khắp nơi đều là bóng tay.  

Khi nắm đấm của tạt ma lao tới trước mặt, bàn tay trắng nõn nà kia cũng vỗ tới.  

Bùm!  

Lạt ma bị bắn bay ra ngoài hơn hai mét, người phụ nữ chỉ chỉ lùi lại hai ba bước chân dựa người vào khung cửa, liền ổn định lại cơ thể.  

Hàn Tuyết vui mừng khôn xiết, cô quả nhiên đã tu luyện thành công đại nhật như lại thiên phật chưởng.  

Người phụ nữ này chính là Hàn Tuyết, sau nhiều ngày lĩnh ngộ sâu sắc một bộ kinh đặc sắc của phật môn như kinh Minh Vương Khổng Tước, cộng thêm việc bị giam giữ trong Thiên Phật điện,   

"Không thể nào, đây là đại nhật như lai thiên phật chưởng…", một lạt ma cao giọng kinh hô, trong lòng kinh hãi không gì tả nổi.  

Cả chùa Đạt Mẫu chỉ có một người duy nhất là định hải thần châm của chùa- kham bố Giới Thành có thể thi triển môn võ này.  

Ngay cả Đức Tán và Phổ Đà cũng chưa học được, điều này đòi hỏi sự nhận thức sâu rộng đối với phật pháp.  

Hàn Tuyết yêu kiều la lên một tiếng, dẫn đầu đánh vào một lạt ma vẫn còn đang trong cơn bàng hoàng.  

Sức lực của một người phụ nữ bình thường như cô không lớn, lại vừa mới học được, nhưng đại nhật như lai thiên phật chưởng có sức tàn phá như thế nào, khiến cô vẫn có thể đọ sức với những vị lạt ma này trong thân thể người thường.  

Ở phía bên kia, trước bảo điện Đại Hùng, đại kim cang thủ ấn của Diệp Phàm đã in hằn lên ngực của Phổ Đà.  

Lúc này xương ức của kham bố Phổ Đà đã sụp xuống, từng tơ máu trong miệng nhỏ giọt liên tục theo khoé môi.  

Về phần Diệp Phàm, cánh tay trái của anh bị thương đến hình dạng quái dị, quần áo ướt đẫm máu, trên người cũng bị thương nặng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.