"Đại nhật kim cang thủ ấn… các người vậy mà giành được bức cổ phật vàng ròng đó…", Phổ Đà ho ra máu, nói với vẻ khó khăn.
"Gậy ông đập lưng ông, chết dưới tay môn thần thông phật môn của các người cũng đáng giá!"
Diệp Phàm hờ hững nói, mỗi lần nói một câu máu trong miệng anh lại càng chảy ra nhanh hơn.
Đồng tử của Phổ Đà dần dần giãn ra, trên mặt ông ta vậy mà hiện lên một tia giải thoát, dường như sắp về thế giới cực lạc Tây Phương.
Bụp!
Phổ Đà ngã đổ xuống đất, quần áo bị máu tươi nhuộm đỏ, ôm chặt lấy cơ thể.
Lúc này mới thấy trên ngực ông ta có một dấu tay, hoàn toàn lõm vào trong.
“Khụ…”
Diệp Phàm ho ra một ngụm máu lớn, toàn thân run lên, chực ngã xuống.
Lúc này, một bóng người lao tới như gió, ôm lấy Diệp Phàm sắp té nhào xuống đất.
Trong mắt Hàn Tuyết, Diệp Phàm luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, cho dù trước đây cô đối với Diệp Phàm không tốt,
Cô đã từng nhìn thấy những con em võ đường bá chủ thế giới ngầm của thành phố Cảng cầu xin Diệp Phàm tha thứ, từng thấy Lâm Thanh Đế bị Diệp Phàm chém giết tới không còn manh giáp, từng thấy anh bốn phương vây giết trên du thuyền ngày ấy.
Nhưng khuôn mặt Diệp Phàm tái nhợt toàn thân đều là máu tươi như ngày hôm nay, vẫn là lần đầu tiên được chứng kiến.
"Hàn Tuyết, anh tới đón em về nhà đây".
Diệp Phàm nở nụ cười nhạt, nhưng vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2256959/chuong-1172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.