“Đối phó cái gì?”
Diệp Phàm lắc đầu, sắc mặt trở nên hung hăng: “Quân đến dùng tướng chặn, nước tới dùng đất lấp, tên nào đến gi ết chết tên đó, đến cả đôi thì giết cả đôi!”
“Khưa, mạnh thì chưa bằng ai nhưng chỉ được cái bốc phét là giỏi, cứ tiếp tục mà bốc phét đi, tôi và em Long sẽ không bóc phốt anh đâu”.
Linh Hồ Uyển Nhi giọng coi thường nói, Long Linh ở một bên cũng vội gật đầu, thậm chí còn không cả phản đối khi nghe Linh Hồ Uyển Nhi gọi mình là em.
Khoé miệng Diệp Phàm chợt giật giật mấy cái, một tay đẩy xe lăn đi: “Không thèm chơi với các cô nữa...”
...
Trong vùng núi rộng lớn của Huyện Long Sơn tỉnh Xuyên, Lâm Thanh Đế tay cầm một con trùng độc màu máu vần vò.
Đúng lúc này, thấy Hoa Bà Bà đi vào, Lâm Thành Đế vội vàng đứng dậy, đỡ cánh tay bà ta.
Cung kính mà nói: “Bà Bà!”
“Đế Nhi, tôi mang tới một tin tốt cho cậu”, Hoa Bà Bà cười nói.
“Bà Bà cứ nói”.
“Diệp Phàm xuất hiện rồi...”
Soạt!
Hoa Bà Bà còn chưa nói hết, cả người Lâm Thanh Đế liền toát ra luồng khí lạnh lẽo tanh mùi máu.
Luồng khí này quá lạnh, thậm chí còn khiến người khác phải nôn khan, rất khó có thể tưởng tượng ra được một con người sao có thể toát ra được luồng khí này.
Hoa Bà Bà lộ rõ nụ cười hài lòng, trong khi đứa con trai của bà tu luyện thất bại, thì Lâm Thanh Đế lại đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2256952/chuong-1176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.