Chương trước
Chương sau
Dù sao cũng chẳng có ai dám lấy bản thân mình để luyện chung trùng cả nhưng Lâm Thanh Đế thì lại làm như vậy.  

Hắn ta đã trải qua ba lần cắn nuốt chung trùng, đó cũng giống như việc hiến tế vậy, chịu đựng cơn đau đớn mà không con người nào chịu nổi mới thành công được.  

Bản thân Lâm Thanh Đế bây giờ chính là một người luyện chung trùng mạnh nhất, độc nhất!  

“Cổ Chí, chuyện gì vậy?”, một đám người chạy đến, nhìn thấy người đàn ông mới kéo chuông vội hỏi.  

“Tên nhóc kia đến nơi này gây rối, tuyên bố muốn trở thành Thánh Tử của chúng ta, hiện tại A Lực đã bị hắn hạ chung độc rồi…”, Cổ Chí chỉ vào Lâm Thanh Đế nói lớn.  

Đám người lúc này mới chú ý đến Lâm Thanh Đế đang đứng bên ngoài cùng với A Lực đang nằm trước mặt Lâm Thanh Đế. Hiện giờ, A Lực đã không còn kêu rên nữa, cả người run rẩy bộ dạng như gần chết đến nơi.  

“Đồ đáng chết, dám làm hại đệ tử Vạn Chung Môn ta, đúng là muốn chết!”  

Lúc này có hai đệ tử hét lớn, xông thẳng qua Lâm Thanh Đế.  

Hai người này có thực lực không thua kém Cổ Chí và A Lực, quan hệ bọn họ rất tốt, nhìn thấy A Lực nằm run rẩy dưới đất đã tức giận vô cùng!  

“Đến hay lắm, vị trí Thánh Tử của các người, tôi nắm chắc rồi!”  

“Làm càn!”  

“Kiêu căng ngạo mạn!”  

Mọi người xung quanh mắng mỏ ồn ào, Lâm Thanh Đế càn rỡ như vậy bởi vì hắn ta tự tin, tự tin Vạn Chung Môn dùng chung lập tông môn.  

Nếu là dùng võ để lập tông thì đương nhiên Lâm Thanh Đế không dám đến làm loạn, nhưng nếu là dùng chung lập tông thì khác rồi.  

Hắn ta muốn trở thành Thánh Tử của Vạn Chung Môn, chỉ có trở thành Thánh Tử, hắn ta mới có thể có được quyền lợi cao nhất.  

Hắn ta muốn trực tiếp dẫn dắt những đệ tử trẻ của Vạn Chung Môn đến thành phố Cảng, giết chết Diệp Phàm rồi lại đến Kinh đô diệt trừ gia tộc nhà họ Diệp!  

Còn về chuyện Hoa Bà Bà nói phải lẩn trốn, che giấu, đợi thực lực đạt được tiểu tông sư rồi hẳn giết Diệp Phàm thì xin lỗi, hắn ta không đợi được.  

Vạn vật có được thì có mất, hắn ta luyện chung thuật vô cùng thuần thục nhưng về trình độ võ công thì không ra sao cả.  

Hơn nữa, vốn dĩ thiên phú về luyện võ của hắn ta cũng không cao!  

Hai người xông về phía hắn ta đánh giết, Lâm Thanh Đế duỗi tay sờ vào bên trong túi rồi thẳng tay vung ra ngoài.  

Một đám sương màu màu đỏ dày đặc tràn ra, hai người xông đến bị đám sương bao phủ, lập tức ngã xuống kêu la đau đớn.  

“Phấn hoa chung!”

Ngay lập tức có người của Vạn Chung Môn hét lớn, loại độc này vô cùng khó phòng bị bởi nó thuộc loại hình tấn công theo số đông.  

Mà còn tuỳ theo độ phân tán trong không khí, người có thực lực thấp sẽ bị trúng độc ngay lập tức.  

“Còn có ai muốn xông lên không, nếu không thì Lâm Thanh Đế tôi đây về sau sẽ là Thánh Tử của các người!”, Lâm Thanh Đế hô to gọi nhỏ nhìn một vòng đệ tử của Vạn Chung Môn.  

Hắn ta vừa nói xong, mọi người lập tức đều hỗn loạn.  

Trong Vạn Chung Môn có Thánh Nữ, có Thánh Tử. Thánh Tử, Thánh Nữ là hai người địa vị cao nhất của đệ tử trẻ tuổi trong tông môn.  

Trở thành Thánh Tử thì sau này lại có khả năng cao sẽ trở thành tông chủ của Vạn Chung Môn, tương đương với vị trí tông chủ dự bị.  

Hơn nữa, Thánh Nữ của tông môn bắt buộc phải gả cho Thánh Tử để sau này giúp đỡ cho anh ta. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.