Chương trước
Chương sau
Thánh Nữ của Vạn Chung Môn chính là nữ thần của mọi đàn ông trong Vạn Chung Môn, Lâm Thanh Đế chính là muốn làm nhục nữ thần của bọn họ.  

Sao bọn họ không phẫn nộ được?  

Năm đó, Hoa Bà Bà là Thánh Nữ của Vạn Chung Môn, nhưng bởi vì đủ loại nguyên do nên không gả cho Thánh Tử mà lại bị đàn ông bên ngoài quyến rũ dẫn trốn đi.  

Chỉ là Hoa Bà Bà gặp phải kẻ phụ tình, bị lừa không còn gì, bản thân bị bỏ rơi rồi chạy đến huyện Long Sơn ở ẩn.  

Vạn Chung Môn bây giờ có Thánh Nữ nhưng vẫn chưa có Thánh Tử, chỉ có một vài cá nhân đủ khả năng là Thánh Tử.  

Lâm Thanh Đế kiêu căng ngạo mạn như vậy, đúng là phạm phải điều tối kỵ nhất.  

“Nhóc con, mày như vậy là đang tự chui đầu vào rọ đấy!”  

Lần này, có ba người toàn thân khí thế bừng bừng bước ra, mạnh hơn nhiều so với hai người vừa rồi, hướng về phía Lâm Thanh Đế quát lớn một tràng.  

Sắc mặt Lâm Thanh Đế hơi nghiêm trọng, hắn ta đang chiến đấu với ba người bọn họ.  

Thế nhưng, tuy ba người này đều mạnh như vậy mà chưa đến ba phút sau, tất cả đều nằm run rẩy liên tục dưới chân Lâm Thanh Đế.  

Lần này, mọi người xung quanh lại một lần nữa xôn xao.  

Cảnh này như một cái tát thẳng vào mặt họ, lúc này cả đám người ồn ào hỗn loạn.  

Một người đàn ông trẻ tuổi từ đằng sau bước lên, trong đám người lập tức la hét.  

Người đàn ông này có làn da ngăm đen, dáng vẻ cường tráng, mặc loại áo dài rộng truyền thống của người Miêu, đầu trọc lóc, tóc tết thành một bím tóc đuôi sam, trông rất có cá tính!  

“Dịch sư huynh, không biết tên điên này chạy từ đâu đến muốn làm Thánh Tử của chúng ta, anh mau xé nát miệng hắn ta, chém đứt đầu hắn đi!”. Có người hét lớn, lòng đầy căm phẫn.  

Dịch Nham Xuyên là người có khả năng thành Thánh Tử của Vạn Chung Môn, có rất nhiều người bên dưới sùng bái hắn ta.  

Còn chưa trở thành Thánh Tử nên những đề tử bên dưới vẫn như cũ xem là sư huynh!  

Dịch Nham Xuyên đi đến, sắc mặt Lâm Thanh Đế bỗng nhiên càng nghiêm trọng hơn. Trên người Dịch Nham Xuyên có một loại khí chất dữ dội khiến hắn ta không dám xem thường.  

Nghe thấy lời mọi người xung quanh, Dịch Nham Xuyên đột nhiên bật cười, một nụ cười vô cùng lạnh lẽo.  

“Tên nhóc, kêu gào muốn trở thành Thánh Tử của Vạn Chung Môn này thì cho tôi xem thử anh có bản lĩnh gì nào!”  

“Tôi đến tìm đại trưởng lão Mạnh Thu Thuỷ, đánh nhau với các người vốn không phải chủ ý của tôi!”, Lâm Thanh Đế cất lời giải thích.  

“Có cái rắm, sao lúc nãy mày đánh A Lực không nói như vậy?”  

Lúc này Cổ Chí gầm lên: “Tao thấy xem là mày sợ chết, Dịch sư huynh nhất định sẽ đánh chết mày!”  

“Không sai, tên nhóc ngạo mạn, Dịch sư huynh nhất định sẽ đánh chết mày!”  

Mọi người hét lớn, Dịch Nham Xuyên cười lạnh, cả người khẽ động lập tức xông về phía Lâm Thanh Đế.  

Chớp mắt cả người Lâm Thanh Đế căng thẳng, vung tay ném một nắm bột phấn về phía Dịch Nham Xuyên.  

Vẻ mặt Dịch Nham Xuyên tỏ ra xem thường, vừa phất tay áo thì những bột phấn đều bị thu lại vào trong ống tay áo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.