Chương trước
Chương sau
Phì!  

Diệp Phàm cười nhạo: “Cô ngu hay tôi ngốc hả, các cô muốn lấy đầu của tôi, lại còn muốn tôi đầu hàng, có phải não hỏng rồi không”.  

“Chỉ giỏi khoa môi múa mép...”  

“Roạt!”  

Lại một roi nữa quật tới phía Diệp Phàm, cô ả không tin bản thân đường đường là một tiểu tông sư lại không đánh thắng được một người đàn ông đang bị thương khắp người, thậm chí còn phải ngồi xe lăn.  

Tuy cô ả cũng mới chỉ vừa đạt tới tiểu tông sư, thế nhưng lần này đi cùng Lương Hồng, phía sau lại có có nhiều thanh niên trai tráng đều đã qua tập luyện.  

Cho dù không giết được Diệp Phàm, thì cũng phải làm anh bị thương.  

Diệp Phàm tuy đang bận với trận đấu của mình nhưng cũng đã kịp để ý tới người đàn ông vẫn đang nhắm mắt đứng ở phía trước.  

Người này đi cùng nhóm Lương Hồng, hắn ta tới giờ vẫn chưa lên tiếng, hơn nữa cũng không thấy hắn ta có bất kỳ động tĩnh gì.  

Song hắn ta lại là người khiến Diệp Phàm để ý nhất, nếu như hắn ta tham chiến nhất định sẽ gây bất lợi cho các anh.  

“Khốn nạn, đang đấu với tôi mà còn dám phân tâm...”  

“Nộ Long Xuất Hải...”  

Cô ả này tức giận vô cùng, cây roi chín đoạn trong tay lại vung lên, uốn lượn như một con rồng nước hung dữ từ trong biển sâu vọt lên trời.  

Chỉ thấy đầu của câu roi nhắm thẳng vào đầu Diệp Phàm, anh liền lùi về phía sau, Long Lân trong tay lại phóng ra, chặn đứng cây roi.  

Rầm!  

Long Lân chặn được cây roi, nhưng anh lại bị nó đánh bật ra, cú va chạm này khiến anh bị thương.  

Mẹ kiếp, bảo sao Thất Tinh Tông lại mạnh, đến cả một cô gái trong lớp đệ tử trẻ tuổi của tông môn cũng mạnh tới như vậy.  

Nghe nói Thất Tinh Tông mới chỉ xếp thứ ba, vậy tông môn xếp thứ nhất phải mạnh tới nhường nào?  

Diệp Phàm lúc này cảm nhận được sự áp lực rất lớn, còn không biết sau này còn có bao nhiêu người tới giết anh, vì quyền lợi của Liên minh Võ đạo đưa ra là quá lớn.  

Anh đoán không ra, năm đó Đao Ma Độc Cô Thiên Đao rốt ruộc đã phạm phải tội lớn thế nào mà đã khiến cả Liên minh Võ đạo phải ra lệnh giết ông ta.  

Hơn nữa vì lo lắng sự báo thù của Đao Ma, đến cả những người mạnh thế hệ trước cũng không dám ra tay, mà chỉ phái lớp đệ tử trẻ đi truy sát.  

Anh thấy Đao Ma vẫn chưa nói cho anh biết toàn bộ sự thật, hoặc có nói cũng mới nói một phần mà thôi.  

“Chắc là sư phụ sợ mình nghe xong sợ vãi linh hồn, không dám làm đệ tử của ông ấy sao...”  

Diệp Phàm vẫn đang không ngừng suy nghĩ, vì tính chuẩn xác của suy đoán này là rất lớn.  

“Rầm!”  

Ở một bên khác, Linh Hồ Uyển Nhi và Lương Hồng đã tách ra, cả hai cùng lùi về phía sau. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.