“Có lẽ là vậy, trong giới võ đạo chẳng phải có nói rằng: Đạt đến Tông sư chính là trời, ngao du thiên hạ bàn chuyện nhân sinh, một quyền phá vỡ núi sông, chấn động đất trời, mưa gió hoá rồng tung hoành càn khôn…”
Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm túc đọc mấy câu vè được lưu truyền trong giới võ đạo.
Tông sư chính là tu vi cao nhất của tu luyện võ đạo. Nghe nói sau khi trở thành Tông sư, ngoại trừ thực lực vô cùng mạnh thì thứ càng hấp dẫn mọi người chính là sống rất thọ.
Ai cũng thấy, Tông sư Thái Cực Trương Tam Phong sống được trọn 218 năm, trải qua cả hai triều đại mà ngay cả hoàng đế cũng phải hỏi ông ấy phương pháp trường sinh.
Chưa có ai từng nhìn thấy thần tiên nhưng nếu sống đủ lâu thì cũng được gọi là thần tiên sống.
Cũng giống như người đàn ông trước mắt Diệp Phàm, tóc trắng khoác áo choàng dài, thực lực thâm hậu, rốt cuộc đã bao nhiêu tuổi thì Diệp Phàm không dám đoán bậy.
Diệp Phàm nói xong, người phụ nữ hé miệng cười: “Cậu nói cũng đúng, nhưng cũng không đúng…”
“A, vậy xin dì giải thích cho!”
“Tông sư đúng là mạnh nhất, nhưng Tông sư cũng có phân cấp bậc cao thấp, cũng không thể nói trở thành Tông sư là trở thành người mạnh nhất, Tông sư vẫn còn con đường rất dài để đi. Con đường tu luyện chẳng lẽ lại có điểm cuối sao?”
“Đây là lẽ tự nhiên, mười ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn, tất nhiên Tông sư cũng có mạnh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2256771/chuong-1263.html