Chương trước
Chương sau
Anh muốn tránh đi nhưng lại bị người đàn ông túm lại, căn bản chẳng cho anh một chút cơ hội né tránh nào.  

“A…”  

Sắc mặt Diệp Phàm lập tức biến thành màu như gan lợn, cơn đau khiến anh gần như co giật.  

Có người nói trứng đau còn đáng sợ hơn cả đau đẻ khiến đàn ông tuyệt vọng cả thể xác lẫn tinh thần.  

Lúc này Diệp Phàm đau đến mức rú lên như sói, nhưng người đàn ông tóc trắng vẫn thản nhiên như không, không hề dừng tay.  

Sau khi bị đánh một trận, Diệp Phàm nghiêng đầu, vẫn còn bị đau đến mức ngất đi.  

“Này, tên nhóc này lại chịu đòn giỏi thế à…”, người phụ nữ đi đến, nhìn Diệp Phàm đã ngất đi nhưng vẫn còn đau đớn không thôi, khẽ lắc đầu bật cười.  

Người đàn ông tóc trắng khẽ cười, nhìn Diệp Phàm nói: “Giãn cơ thông mạch, giúp được gì cũng giúp rồi, sau này thành rồng hay thành sâu bọ thì chỉ dựa vào bản thân cậu ta thôi!”  

“Anh muốn đi rồi sao?”. Người phụ nữ lấp tức biến sắc, lo lắng nói.  

Người đàn ông tóc trắng gật đầu nói: “Đi, chỗ đó không thể loạn, không đi cũng không được…”  

Người phụ nữ liền thẳng tay giữ lấy cánh tay người đàn ông tóc trắng, nhíu mày nói: “Anh Thiên, lần này thì dù nói sao, anh cũng đưa em đi theo, nếu không em sẽ làm ra những chuyện điên cuồng!”  

Sắc mặt người phụ nữ lúc này lại lộ ra vẻ bướng bỉnh như một cô gái nhỏ, người đàn ông tóc trắng lắc đầu bật cười, nhẹ nhàng ôm đối phương vào trong lòng.  

“Lần này cho dù anh Thiên đi đến đâu thì cũng sẽ đưa em theo, tuyệt đối không nuốt lời!”  

Người phụ nữ lập tức nở một nụ cười xinh đẹp.  

Ngày hôm sau, ở tổng bộ Võ đường có một nhóm người đến, Tứ trưởng lão Lăng Tiêu Sơn đưa người đến.  

Đường chủ Võ đường tự mình ra đón, một trận hôm qua tổn thất của Lăng Tiêu Sơn so với Võ đường thì tệ hơn nhiều.  

Tứ trưởng lão nhìn thấy đầu của Uông Côn thì tức giận, bàn trà gỗ bên cạnh lập tức nổ tung vỡ nát.  

“Đường chủ Tiết, xin hãy sắp xếp người dẫn đường. Hôm nay, đầu tên Diệp Phàm đó nhất định sẽ bị chém xuống!”. Toàn thân Tứ trưởng lão bừng lên sát khí khẽ gầm.  

Chỉ có lấy được đầu Diệp Phàm mới có thể xoa dịu cơn phẫn nộ trong lòng ông ta.  

Đường chủ Võ đường là một người trung niên mặt đen, dáng dấp không cao nhưng toàn thân lại có một năng lượng bộc phát từ trên người.  

“Được, đường chủ tôi sẽ dùng hết toàn lực để hỗ trợ, trưởng lão Từ Chính sẽ đi cùng ông!”  

Từ Chính đi đến, vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ. Hôm qua ông ta đã bị ngăn cả, nếu không phải Hoa Vũ Dung đột nhiên xuất hiện thì chắc chắn ông ta có thể giết chết Diệp Phàm rồi.  

“Chuẩn bị xe! Mời Tứ trưởng lão đi cùng tôi!”  

Từ Chính chào một tiếng, nhóm người đều đi ra bên ngoài.  

Một lát sau, năm chiếc xe việt dã từ Võ đường chạy ra ngoài, mau chóng đuổi sát nhau. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.