“Xác định luôn, đây đúng thật là viện binh do Diệp Phàm tìm đến!”
“Chậc chậc, không nên coi thường người kế thừa của ma đầu, âm thầm cài cắm trong Võ đường nhiều trợ thủ như vậy, có đến những bốn cao thủ!”
“Đúng vậy, may mà lúc sư huynh của Phùng Nguyên mời, tôi đã không tham gia, nếu không thì giờ chết cũng không biết chết kiểu gì nữa!”
Đám đông xì xầm bàn tán, cảm thán không ngớt.
Còn ai dám nói Diệp Phàm lỗ mãng kiêu căng, anh nhất định sẽ khiến họ phải mất mặt, mất mặt chết mới thôi!
Một số người vốn định hùa theo lời kêu gọi của sư huynh Phùng Nguyên, chuẩn bị đánh hội đồng Diệp Phàm ban nãy, giờ lại cảm thấy thật vô cùng may mắn.
May là đến cuối cùng, sự kiêu ngạo của bản thân đã giúp mình dừng lại.
Bọn họ đều là đệ tử trẻ tinh anh của các môn phái lớn, có sự kiêu ngạo riêng của bản thân, rất coi thường mấy chuyện đánh hội đồng.
Lẽ nào, Diệp Phàm chính là truyền nhân của Độc Cô Thiên Đao.
Ở phía bên kia, Lương Hồng ở Thất Tinh Môn cùng sư huynh áo đen của gã ta lúc này đều cứng đờ cả mặt.
“Sư huynh, vẫn là anh có đôi mắt tinh tường, may là vừa rồi chúng ta không tham dự vào!”, Lương Hồng có chút sợ hãi nói.
Vừa rồi, nếu như bọn họ cùng tham gia giết hại Diệp Phàm thì có khi những trợ thủ của Diệp Phàm sẽ xuất hiện sớm hơn dự tính, bắt đầu tàn sát bọn họ rồi.
“Không sai,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2256690/chuong-1306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.