Người đàn ông trung niên ngạc nhiên thốt lên. Chung Thánh Thủ đã trở thành hoá kình tiểu tông sư được nhiều năm rồi.
Sao có thể không địch nổi Diệp Phàm?
Hơn nữa, Diệp Phàm mới có bao nhiêu tuổi chứ, cũng chỉ hai mươi mấy mà thôi.
Chung Thánh Thủ cũng biến sắc, không còn vẻ ung dung như lúc nãy nữa.
“Lão già, tôi không muốn phải giết thêm để tạo nghiệp đâu, lập tức để Chung Dật Phi ra đây!”, Diệp Phàm lạnh lùng quát lớn.
“Cậu mơ đi, tôi đã gọi thêm bạn bè đến, cậu biết điều thì bây giờ mau rời đi đi!”, Chung Thánh Thủ gầm lên.
Ánh mắt Diệp Phàm đột nhiên trở niên lạnh lùng đáng sợ: “Lão già, tôi đã biết ông sẽ không an phận, nhưng mà kiến có đến nhiều thì cũng chỉ là kiến mà thôi, rồng sẽ để ý đến số lượng kiến sao?”
“Cậu đúng là ngông cuồng, thằng nhóc miệng còn hôi sữa!”
Chung Thánh Thủ gần như bị chọc tức chết, rống lớn như một người điên lại lần nữa xông về phía Diệp Phàm.
“Mẹ nó, giả vờ, Diệp thâm nho đúng là biết giả vờ thật, tiểu tông sư mà cũng xem như kiến hết rồi…”
“Chủ nhân nhà họ Chung đều tức muốn chết rồi, Diệp thâm nho đúng là tay ác mà miệng cũng độc, miệng mồm thật là…”
“Thôi đi, lúc này còn lái xe, nhưng mà tiểu tông sư bình thường ở trước mặt anh ta đúng thật là cũng như kiến vậy…”
Mọi người xung quanh bàn tán sôi nổi, mà hai bóng người ở vị trí trung tâm lần lượt đan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2256611/chuong-1346.html