Chương trước
Chương sau
“Trong giới võ lâm, có nguyên tắc ai làm người nấy chịu, ít nhất những thế lực chính nghĩa, rất ít khi làm ra những chuyện mất mặt như vậy...”  

Đàm Trác Ngôn thẳng thắn nói, Đàm Trình Đông nghe vậy liền có chút bất mãn: “Trác Ngôn cháu thích giao du với những người trong giới võ lâm, bây giờ là xã hội hiện đại, mấy cái thứ võ lâm gì đấy chẳng qua là một đám mãng phu tụ tập lại luyện võ với nhau, nhiều năm qua, giới võ lâm cũng bị quét sạch vào thùng rác rồi, chỉ còn lại một đám mãng phu mà thôi!”  

“Ha ha, chú ba nói sai rồi, giới võ lâm mạnh hơn trong tưởng tượng của chú nhiều, võ đường là bá chủ thế giới ngầm của thế tục, nhưng phía sau bọn họ chính là Lăng Tiêu Sơn, một tông môn luyện võ”.  

“Nói cách khác võ đường là cứ điểm nơi thế tục của Lăng Tiêu Sơn, bọn họ nhúng tay vào thế giới thế tục, coi như đã phạm vào đại kỵ!”  

Giới võ lâm không được xây dựng thế lực của mình trong thế giới bên ngoài, để tránh làm ảnh hưởng tới cuộc sống của người bình thường, càng quan trọng hơn tránh tạo sự phản loạn.  

Đã từng có vài tông môn từng có rất nhiều tiền án, đối đầu trực diện với chính phủ, đây là việc đại kỵ.  

“Hừ, cho dù thế nào, thằng ranh Diệp Phàm là người khơi mào, nội bộ các chú đều có một vài kiến nghị, bắt cậu ta về xét xử, cảnh cáo những thế lực chuẩn bị có hành vi ngu dốt!”  

Đàm Trình Đông nhìn về phía ông cụ Đàm nghiêm túc nói.  

“Chú ba, chuyện của Diệp Phàm tương đối phức tạp, anh ta là dao sắc, không thể đụng tới Diệp Phàm!”, Đàm Trác Ngôn trầm giọng nói.  

“Dao sắc?”  

Đàm Trình Đông lộ rõ điệu cười chế nhạo: “Cái gì mà con dao sắc, dao sắc giết người không chớp mắt?”

Đàm Trình Đông cười lạnh, khuyên cụ Đàm dùng quyền lực hành chính để bắt Diệp Phàm lại.  

“Chú ba, Diệp Phàm rất đặc biệt, anh ta còn là người của Ám Long Hoa Hạ nữa!”. Đàm Trác Ngôn trầm giọng nói.  

“Ám Long Hoa Hạ thì thế nào, Ám Long Hoa Hạ cũng không thể giết người bừa bãi được!”  

Đàm Trình Đông nói lời chính đáng: “Cháu không cần nói cái gì mà Ám Long Hoa Hạ hay không, mấy năm nay Ám Long Hoa Hạ làm rất nhiều chuyện không lộ ngoài sáng, nếu không kiểm soát được thì có khi cũng trở thành khối u nhọt cũng nên!”  

Đàm Trác Ngôn chợt nhíu mày, ánh mắt khẽ loé lên.  

Đây là đã chia phe phái rồi sao?  

Ám Long Hoa Hạ là cơ quan quốc gia, đối nội thì trừ ác, bảo vệ đất nước; đối ngoại thì ra trận, đánh giặc!  

Cho dù là quyền thế hay thực lực đều có thể nói là đáng sợ kinh khủng.  

Nhưng cơ quan quốc gia cũng không chỉ có một, hơn nữa bên trên còn có một vài người vẫn luôn muốn chia rẽ Ám Long Hoa Hạ, làm giảm quyền lực của Ám Long Hoa Hạ.  

Kiểu tranh đấu này là ở tầng lớp trên cùng, Đàm Trác Ngôn không ngờ đã lan đến trung tâm kinh tế thành phố Cảng bọn họ rồi.  

Xem ra là có người đã để mắt đến đây rồi.  

Đàm Trác Ngôn cũng không nói gì thêm, Đàm Trình Đông nhìn cụ Đàm: “Bố, bây giờ chỉ cần một câu của bố thôi, chúng con lập tức ra tay bắt lấy Diệp Phàm trước!”  

“Ha ha, ai thổi gió cho con rồi à?”, Cụ Đàm cười khẽ nói.  

Đàm Trình Đông cau mày: “Chẳng có ai thổi gió gì cả. Đây là kết quả mà chúng con vẫn luôn suy nghĩ, bàn bạc ra, là ý thức về trách nhiệm thân phận của ca6u55 ta nên mới đến xin bố một lời khuyên”. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.