Chương trước
Chương sau


Hàn Húc Đông cắn răng: “Bách Hào có việc quan trọng, cho nên không tới được”.  

“Ha ha ha...”  

Chú tứ cười lớn, nhưng vô cùng tức giận: “Còn có chuyện gì quan trọng hơn tính mạng của người nhà họ Hàn sao?”  

“Đúng vậy, tôi thấy đó cũng chỉ là cái cớ thôi, còn có mà sợ quá nên trốn đi rồi”.  

“Không sai, tham sống sợ chết, không biết xông ra bảo vệ cho người nhà, đương nhiên sẽ không có tư cách làm gia chủ của chúng tôi”.  

“Đúng thế, còn giết cả bà nội mình, đúng là thứ súc sinh mà, bây giờ lại còn mang Tập đoàn Thiên Bảo đi thế chấp, bố con các ông đều là thứ súc sinh cả, đều là những kẻ điên rồ mất trí!”  

Từng người nhà họ Hàn bắt đầu dùng đủ những lời khó nghe mắng chửi Hàn Húc Đông.  

Hàn Húc Đông tức đến run người, ông ta muốn mở miệng phản bác lại vài lời, nhưng phát hiện tất cả mọi thứ ông ta đã làm quả thực quá khốn nạn.  

“Trói ông ta lại, bắt Hàn Bách Hào ra mặt!”, chú tứ phất tay, đanh mặt nói.  

“Hỗn láo, tôi vẫn còn là gia chủ, xem các người ai dám bắt tôi!”, Hàn Húc Dông vừa tức giận vừa kinh ngạc, bọn họ lại dám bắt ông ta.  

Bịch!  

Hàn Húc Đông kêu lên một tiếng, ôm bụng kêu đau: “Vân Báo...cháu...cháu...”  

Không ngờ người đầu tiên đánh ông ta lại chính là Hàn Vân Báo đứng ngay bên cạnh, vừa rồi Hàn Vân Báo còn rất nghe lời ông ta.  

“Con mẹ bác chứ, lại dám lén bán Tập đoàn Thiên Bảo, đập bát cơm của chúng tôi, thì chúng tôi sẽ đập vỡ đầu ông...”  

Hàn Vân Báo tức giận, hung hăng đấm thêm một cú nữa vào bụng Hàn Húc Đông.  

“Ha ha, ác giả ác báo...”  

Diệp Phàm tỏ ra vô cùng khinh thường, sau đó anh liền đi sang một bên, sát thủ của Thiên Lang Cốc đã bị treo lên.  

“Mồm mày cũng cứng đấy nhỉ, không biết dùng cách lăng trì có khiến mày mở miệng được không, ha ha...”

Lăng trì?  

Lời này của Diệp Phàm, khiến tên sát thủ của Thiên Lang Cốc phải run lên.  

Là sát thủ của Thiên Lang Cốc, hắn ta tự biết lăng trì nghĩa là thế nào.  

Lăng trì hay còn được gọi là “tùng xẻo”, có thể nói là một trong những hình phạt nặng nhất trong thời cổ đại của Hoa Hạ.  

Cảnh giới cao nhất của lăng trì chính là tùng xẻo ba ngàn ba trăm ba mươi ba nhát dao ngay trên người sống, cuối cùng khi chỉ còn lại đúng bộ xương, nhưng người vẫn còn thở!  

Sau cùng mới là móc tim gan!  

“Diệp Phàm, mày giết chết tao đi, tao không biết cái gì cả...”, tên sát thủ lập tức gào tướng lên.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.