“Hừ, có gì ghê gớm đâu, tự tôi cũng có thể mạnh hơn thôi!”, Lý Thanh Dương không quan tâm hừ một tiếng.
“Âu Dương Ngọc Quân, tôi là Diệp Phàm, nếu cậu có ở đây thì lập tức ra đây!”
Lúc này, một âm thanh hùng hồn mạnh mẽ truyền vào đây.
Sắc mặt mọi người ở đây lập tức biến sắc, Lý Thanh Dương sau khi nghe thấy, vẻ mặt lập tức trở nên vui mừng.
Sau đó liền quay người chạy ra bên ngoài, Lý Thanh Hà ngẩn người một chốc cũng chạy ra theo.
“Con cũng ra xem xem…”
Lý Thanh Nguyệt cũng chạy theo ra ngoài.
Ở trước cửa nhà họ Lý, Diệp Phàm vận công đan điền rống lớn, khiến bốn đệ tử nhà họ Lý đang đứng gần anh phải vội che tai lại, tai cũng bị ù đi.
Rống lớn không bao lâu thì nhìn thấy một nam hai nữ chạy về phía bọn họ, lúc nhìn thấy người đàn ông đi đầu, Long Linh đột nhiên lại cười.
Cô ta nói: “Là Lý Thanh Dương, cậu cả nhà họ Lý. Lúc chúng tôi đi cao nguyên phía Bắc Tây Tạng, chính là anh ta đã giúp đỡ chúng tôi!”
Diệp Phàm nghe vậy thì gật đầu, chân bước về phía trước chủ động đến chào hỏi.
Người bảo vệ nhà họ Lý còn đang chuẩn bị quát lớn ngăn lại thì nhìn thấy Lý Thanh Dương và cô cả, cô hai cũng đã đến thì vội lùi sang bên cạnh, cung kính chào hỏi.
“Lý Thanh Dương, còn nhớ tôi không?”, Long Linh kêu lên.
“Đương nhiên là nhớ, cô là cô Long…”
Lý Thanh Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2256386/chuong-1457.html