Anh ta cảm thấy với tư cách là một người anh em mình rất thất bại.
“Người tới là khách, ở đây nói không tiện, chúng ta đi vào trước đã", Lý Thanh Nguyệt đáp.
“Đúng đúng, chúng ta vào nhà trước rồi nói…”, Lý Thanh Hà cũng nói.
“Làm phiền hai người rồi!”
Ngoài mặt Diệp Phàm biểu thị sự cảm kích, nhưng trong lòng lại là một mảnh âm trầm, không lẽ Âu Dương Ngọc Quân bị thương nặng mức không thể ra ngoài gặp bọn họ?
Diệp Phàm trong lòng u ám, vẻ mặt Long Linh cũng rất căng thẳng, mấy người đi theo Lý Thanh Nguyệt tiến vào.
Mà lúc này tại nhà Âu Dương, Âu Dương Ngọc Quân bị áp giải đến hầm giam của gia tộc, mùi ẩm mốc khó ngửi lập tức xộc lên mũi.
Bịch bịch bịch!
Vừa bước vào liền truyền tới tiếng gõ kịch liệt.
Đây là nhà tù riêng của nhà Âu Dương, bị bắt nhốt bên trong đều là phạm nhân cùng một vài kẻ địch của họ.
"Đại thiếu gia cậu cũng bị bắt rồi sao, lũ khốn nạn này, đáng chết, đáng chết mà…”
Cách đó không xa, một người đàn ông đầu tóc rối bù đang bám vào hàng rào phòng giam la lớn.
Âu Dương Ngọc Quân quay đầu nhìn kỹ vài lần, trong giây lát liền nhận ra người này là ai.
Cả người hưng phấn kêu to: “Chú Hải Thiên, chú chưa chết, chú chưa chết, quá tốt rồi…”
“Ha ha ha… gia chủ Thiên Hồng vẫn còn sống, bọn chúng không dám giết tôi, nhưng lũ súc sinh này lại dám bắt cậu, đám chó chết này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2256384/chuong-1458.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.