Thành phố Cảng cách thủ đô xa như vậy, ông cụ không dám tin Diệp Phàm sẽ tới.
Thực ra, đây cũng là sự trùng hợp, khi Diệp Trung gọi điện cho anh, máy bay đang trên vùng trời cách thủ đô không xa.
Anh kịp thời điều chỉnh đường bay, hướng về phía thủ đô, nên mới kịp đến đây.
Nếu mà bay từ thành phố Cảng thì cho dù đến cũng muộn rồi.
“Mẹ, Linh Lung, hai người sao rồi?”, Diệp Phàm lại nhìn Chu Tình và Tô Linh Lung.
Nhìn thấy miệng Chu Tình chảy máu, Diệp Phàm chỉ cảm thấy da đầu giật giật, trong lòng dâng lên sự căm phẫn.
Anh vừa nói xong thì Chu Tình vội che miệng, trong mắt bà ánh lên sự kích động và khó tin.
“Tiểu…Tiểu Phàm, con gọi mẹ là gì…”, Chu Tình như run lên hỏi lại.
Diệp Phàm ngẩn người, khẽ cười nói: “Con gọi là mẹ, gọi là mẹ”.
Buông bỏ thù hận rồi, khi biết tin từ Diệp Trung, khi anh sốt ruột đứng ngồi không yên là anh biết mình đã buông bỏ thù hận rồi.
Anh rất quan tâm tới Chu Tình, dù sao bà cũng là mẹ của anh!
“Hu hu hu…”, Chu Tình bật khóc, tuy vẫn đang bị thương, nhưng niềm hạnh phúc trong lòng vẫn khiến nước mắt của bà không ngừng tuôn rơi.
“Đáng lắm, cho dù bây giờ mẹ chết cũng đáng lắm…”, Chu Tình nghẹn ngào nói.
“Không ai có thể làm tổn thương mẹ nữa, ông già không ở đây thì con sẽ bảo vệ mọi người!”
Diệp Trung nói với anh rằng Diệp Phù Sinh không ở đây, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2255953/chuong-1672.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.