“Tự bạo, ông bảo bọn họ tự bạo sao?”
Diệp Phàm hét lên, lập tức nhìn máu tươi đầy đất, anh hiểu ra rồi, đau lòng, thương tiếc, căm giận đến tột đỉnh, tất cả đều ùn ùn kéo tới.
Diệp Trung vô cùng trung thành, đã vì anh mà làm không ít chuyện, Diệp Hiền phục vụ nhà họ Diệp bao năm nay, hai người tự bạo mà mất khiến anh đau xót tiếc thương.
Nhìn thấy vẻ đau khổ của Diệp Phàm, Âu Dương Đạo Vĩ cười sung sướng: “Ha ha ha, có phải rất căm phẫn, rất đau buồn không? Khi mày gây náo loạn nhà Âu Dương tao có từng nghĩ đến điều đó, hôm nay chúng mày đều phải chết, đúng lúc mày cũng tới rồi thì cùng xuống địa ngục hết đi!”
“Lão già Âu Dương, ông đây sớm muộn gì cũng sẽ diệt sạch nhà Âu Dương của ông!”
Diệp Phàm lớn tiếng hét, cầm chặt đao Hoàng Tuyền, một luồng khí thế khủng bố phát ra từ cơ thể anh.
Không khí nhiễu loạn quanh người anh kêu vang, cương khí bao bọc anh cũng không ngừng chuyển động.
“Thực lực lại tăng rồi, đúng là thiên tài luyện võ, đáng tiếc, đáng tiếc quá…”
Âu Dương Đạo Vĩ lạnh lùng bình phẩm, thực lực của Diệp Phàm tăng nhanh đến mức khiến ông ta cực kỳ kinh ngạc.
Ông ta có cảm giác ba ngày không gặp phải nhìn nhau bằng con mắt khác, ông ta chưa từng thấy ai có tốc độ tăng nhanh như Diệp Phàm.
Ông ta không hề hay biết, trong cơ thể Diệp Phàm có công lực mà Độc Cô Thiên Đao truyền cho anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2255950/chuong-1673.html