“Diệp Phàm…”
Linh Hồ Uyển Nhi sợ hãi hô một tiếng, vội chạy qua đỡ anh.
“Không cần qua đây, tôi có thể!”
Diệp Phàm ngăn cản không để cô ta đỡ, Linh Hồ Uyển Nhi vừa chạy đến phía trước bỗng khựng lại, ngơ ngẩn đứng tại đó.
“Dựa vào người khác, chi bằng dựa vào chính mình! Mạng của tên chó già Âu Dương sẽ do tôi đến lấy!”
Khoé miệng Diệp Phàm có vết máu, vừa nói, anh vừa run rẩy chống dậy từ mặt đất để đứng lên, Linh Hồ Uyển Nhi nhìn thấy mà đau lòng không thôi.
Nhưng cô ta hiểu lòng kiêu hãnh của Diệp Phàm, vì vậy chỉ có thể đau lòng đứng một bên quan sát.
Những người khác đã ngừng đánh từ lâu rồi, bây giờ chính là tình thế sống còn, nếu Âu Dương Đạo Vĩ chết thì không một người nào nhà Âu Dương có thể còn sống.
Thậm chí, dù là người nhà Âu Dương hay người nhà họ Lâm ở thủ đô thì lúc này đều đã rất hoảng loạn.
Diệp Phàm lại đứng lên, nhìn Âu Dương Đạo Vĩ đang kêu gào đau đớn mà mặt không có chút cảm xúc nào.
Nếu có thì cũng chỉ là sự khát máu, lạnh lùng, tàn bạo, giết chóc!
Những cảm xúc chỉ có trong mắt thú dữ này lại hiện ra trong mắt Diệp Phàm khiến một vài người cũng chẳng dám nhìn thẳng vào anh.
“Diệp Phàm, mày là đồ súc sinh, súc sinh…”
Âu Dương Đạo Vĩ mắng chửi ầm ĩ, Diệp Phàm cũng chẳng hề đáp lời, mà lại ra tay lần nữa.
Anh đột nhiên nhảy lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2255899/chuong-1700.html