Diệp Phù Sinh lắc nhẹ đầu: “Một kiếm là chết!”
Soẹt!
Nói đoạn, Diệp Phù Sinh rút kiếm, không có nội lực cường mạnh hóa thành kiếm khí, ra tay vô cùng đơn giản.
Bịch!
Đầu người nọ đứt đoạn bay lên, trên mặt còn mang vẻ kinh hãi, khó hiểu, hắn ta không biết tại sao đầu của mình lại đột nhiên bay lên như thế.
“Chạy đi, mau đi tìm lão tổ…”
Bốn người còn lại chết đứng tại chỗ, một người hoảng hồn quay người bỏ chạy.
Soẹt soẹt soẹt!
Trường kiếm màu đen tuyền lia nhanh, bốn cái đầu liên tiếp bay lên.
Năm người chết trong tích tắc, Diệp Phù Sinh không thay đổi sắc mặt, giống như giết một vài con kiến vậy.
Ông ta nhấc chân, bước qua bậc cửa nhà họ Lâm.
“Nhanh nhanh nhanh, Diệp Phù Sinh đến rồi, mau báo cho gia chủ…”
Trong sân nhà họ Lâm, tiếng hò hét vang lên, Diệp Phù Sinh xuất hiện khiến cho bọn họ hãi hùng tột độ.
“Diệp Phù Sinh, Hồng Dương đã chết trong tay bố cậu, cậu còn muốn thế nào?”, chú ba của Lâm Hồng Dương – Lâm Kiến Đức bước ra rống lên.
Soẹt!
Câu trả lời của Diệp Phù Sinh rất đơn giản, đó là chém một kiếm tới.
“Mẹ kiếp!”
Lâm Kiến Đức gào lớn, cầm đao của mình lên chặn lại.
Rầm!
Một tiếng cực lớn vang lên, đao gãy người chết, Lâm Kiến Đức bị chém đứt đôi người.
Ọe!
Đám người xung quanh ôm bụng nôn khan, mùi máu tanh mũi khiến bọn chúng như chết ngất.
Một đao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2255880/chuong-1712.html