Lâm Bắc Nhạc tràn đầy sát khí, Lâm Khải Sơn sắp xuất quan rồi, lão không phải sợ Diệp Phù Sinh!
“Ông chủ, ông ta ở sân trước, đang giết hại người nhà chúng ta!”, gã ta ngập ngừng, vẫn lên tiếng nhắc nhở.
“Giết đi, hắn giết không được bao lâu nữa đâu!”
Thời khắc này Lâm Bắc Nhạc lạnh lùng vô tình, chỉ cần Lâm Khải Sơn xuất quan giết chết Diệp Phù Sinh thì chết một vài người có đáng là bao!
Ken két!
Lúc này cửa địa đạo bật mở, một luồng khí âm lạnh từ trong thoát ra.
Lâm Bắc Nhạc cùng người đàn ông khẽ run lên.
“Lão tổ!”, người đàn ông quỳ rạp xuống, cung kính vô tận.
Lời đồn rằng, Lâm Khải Sơn đã chết từ lâu, nhưng thực chất vẫn còn sống khỏe, khí tức phát tán khiến gã ta run lên bần bật.
Có lẽ nhà họ Lâm có thể lật ngược tình thế chăng?
“Bố!”, Lâm Bắc Nhạc phấn khởi gọi to.
“Bắc Nhạc, sao vẫn nóng nội như vậy, gặp chuyện không được hoảng loạn, phải bình tĩnh!”, Lâm Khải Sơn nhàn nhạt nói, mang phong thái của chủ một gia tộc, chỉ có điều khí tức lạnh băng trên người hơi nguy hiểm.
“Bắc Nhạc biết tội!”
Lâm Bắc Nhạc vội kính cẩn đáp, Lâm Khải Sơn không trách nhiều, lại bảo tiếp: “Con nói gia tộc gặp mối hiểm họa diệt tộc sao?”
“Bố, Diệp Phù Sinh đánh tới rồi, bây giờ đang ở sân trước đánh giết người nhà chúng ta”, Lâm Bắc Nhạc giận lắm.
“Diệp Phù Sinh?”, Lâm Khải Sơn cau mày.
“Là con trai của Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2255879/chuong-1713.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.