Từng người nhà họ Lâm hô vang, dường như đã nhìn thấy cảnh tượng Diệp Phù Sinh đổ máu dưới tay Lâm Khải Sơn.
Và như nhìn thấy cảnh tượng nhà họ Diệp xác người như ngả rạ, máu lênh láng khắp nơi trong nhà biệt thự nhà họ Diệp.
“Hận sao?”
Nghe thấy những tiếng hô phẫn uất, Diệp Phù Sinh chỉ lạnh lùng cười: “Máu đã đổ xuống rồi, thì không có bông tuyết nào là vô tội!”
Vừa dứt lời, Diệp Phù Sinh liền di chuyển, trong chớp mắt đã tới trước mặt một người đàn ông đang gào lên, hắc kiếm vung lên cái đầu cứ thế rơi xuống.
“Thứ khốn nạn!”
Lâm Khải Sơn tức giận, cũng di chuyển, nắm lấy một cây trường đao, phẫn nộ lao về phía Diệp Phù Sinh.
“Lão tổ uy võ, giết chết thứ xúc sinh ngông cuồng đó đi”.
Một người đứng ở phía xa, mạnh miệng chửi bới.
Soẹt!
Gã ta vừa dứt lời, hắc kiếm liền bay thẳng tới, gã ta kinh hãi đen mặt, hắc kiếm giống như một luồng sáng bắn thẳng vào giữa trán gã ta.
Còn Diệp Phù Sinh cũng di chuyển theo thanh kiếm, trong nháy mắt đã chạy tới trước mặt gã ta.
“Khốn khiếp!”
Lâm Khải Sơn tức giận quát một tiếng, ông ta vồ hụt, không kịp đuổi theo Diệp Phù Sinh.
“Phù phù phù!”
Diệp Phù Sinh lúc này như sứ giả đến từ địa ngục, đồ sát một cách không thương tiếc.
Từng người một ngã xuống, Lâm Bắc Nhạc cũng rống lên từng hồi, tức đến khó thở.
“Xúc sinh, họ chỉ là những người bình thường...”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2255876/chuong-1715.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.