Lâm Khải Sơn giận dữ gầm lên một tiếng, rồi nhảy vọt lên, trong lúc vận nội lực, cây trường đao sắc bén liền chém ra một luồng đao khí, nhắm thẳng về phía Diệp Phù Sinh.
Còn Diệp Phù Sinh vẫn tỏ ra thờ ơ, không có bất kỳ biểu hiện lo lắng trước đòn đánh đáng sợ của Lâm Khải Sơn.
“Bán bộ tông sư?”
Diệp Phù sinh lạnh lùng cười lắc đầu: “Ba kiếm giết chết!”
“Ngông cuồng vừa thôi!”
Lâm Khải Sơn mang sát khí đùng đùng lao tới, tức đến phì cười: “Ha ha ha, ba kiếm giết chết bán bộ tông sư, cậu cho rằng bản thân là tông sư sao?”
Diệp Phù Sinh mới bao nhiêu tuổi chứ, có thể đạt tới bán bộ tông sư, cũng coi như có thiên bẩm rất cao rồi.
Còn về chuyện Diệp Phù Sinh là tông sư?
Lâm Khải Sơn chưa từng nghĩ tới, mà có nghĩ tới cũng chỉ thầm cười nhạo!
“Kiếm thứ nhất!”
Diệp Phù Sinh bước lên một bước, thanh kiếm màu đen tuỳ ý di chuyển, chém về phía Lâm Khải Sơn.
“Ngông cuồng!”
Nhìn thấy thanh kiếm tuỳ ý di chuyển, khiến Lâm Khải Sơn tức điên người, thế nhưng trong giây lát lại khiến ông ta biến đổi sắc mặt.
“Không thể nào!”
Lâm Khải Sơn tức tối hét lên, trong giọng nói còn mang theo cả sự kinh hãi.
Bởi vì, ông ta cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết, kiếm này của Diệp Phù Sinh cứ thế âm thầm phá vỡ tất cả sự phòng ngự của ông ta, rồi chém thẳng vào người Lâm Khải Sơn.
Bụp!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2255874/chuong-1716.html