“Cút, chỉ là bát trưởng lão mà thôi, làm gì có chỗ cho ông nói chuyện!”, Âu Dương Ngọc Quân quát mắng, khí thế còn cao hơn ông ta.
Âu Dương Phóng suýt chút là tức chết, đứng dậy hét lớn: “Âu Dương Ngọc Quân, chỉ cần mày còn mang họ Âu Dương thì chỉ cần là người nhà Âu Dương ở đây, mày đều phải biết tôn kính. Để tao dạy mày làm người thế nào!”
“Ha ha, ông là cái thá gì mà cũng dám dạy đời đại thiếu gia nhà tôi, tôi đến lấy mạng chó nhà ông đây!”
Âu Dương Hải cười lớn một tiếng, nhảy ra từ sau lưng Âu Dương Ngọc Quân, chẳng nói lời nào đã vung mạnh quyền về phía Âu Dương Phóng.
Ầm ầm ầm!
Kẻ thù chạm mặt, mắt cũng đỏ ngầu! Trong chớp mắt hai người đã lao vào nhau, đánh đấm mạnh mẽ kinh người.
Trận chiến kịch liệt khiến con cháu nhà Âu Dương cũng hăm he xắn tay áo, máu nóng trong lòng cũng bị kích thích.
“Diệp Phàm, chỉ có mấy người thôi à, không còn ai đến nữa sao?”, Âu Dương Viễn đứng dậy, chỉ vào Diệp Phàm quát lớn.
“Chỉ chừng này người, đã đủ rồi!”, Diệp Phàm cười nhạt.
“Được lắm, vậy hôm nay tất cả các người đều đi chết đi!”
Âu Dương Viễn quát lớn: “Con cháu nhà Âu Dương, giết chết kẻ trước mặt để bọn họ trả giá cho sự ngông cuồng của chính mình, trả nợ máu cho trưởng lão Đạo Vĩ!”
“Giết giết giết!”
Con cháu nhà Âu Dương cũng ra sức gào thét. Hôm nay bọn họ đã gọi biết bao nhiêu người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2255797/chuong-1754.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.