“Tộc trưởng…”
Những người nhà họ Dương đều hai mắt đỏ quạnh, nước mắt ầng ậc trực tuôn ra.
Diệp Phàm nhìn cảnh tượng như đã từng thấy trước kia, ngày trước ở nhà họ Hàn, trong đám tang của bà cụ Hàn.
Hàn Tuyết vì anh mà bị Hàn Bách Hào gạch tên khỏi gia phả, đến tận bây giờ vẫn chưa được thêm lại.
Chỉ có điều khác biệt là một người vì cứu đệ tử của gia tộc mình.
Một người là vì bất đồng ý kiến, tranh đấu lẫn nhau.
Không thể không nói, đúng là châm biếm thay!
“Tộc trưởng Dương, tôi biết ông không bằng lòng, thà chết còn hơn!”
Lúc này đột nhiên Diệp Phàm mở lời nói.
Ánh mắt anh sáng như sao nhìn Dương Thiên Khôn chăm chú: “Ông già bảo ông làm nô tài cho tôi, nhưng tôi sẽ không coi ông là người hầu kẻ hạ!”
“Nếu tôi đoán không nhầm thì mục đích của ông già là muốn ông bảo vệ tôi!”
“Cho nên, tôi có để đảm bảo với ông, sau khi tôi đột phá lên bán bộ tông sư, ông có thể rời đi, tôi sẽ không ngăn cản!”
Soạt!
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Diệp Phàm, thả Dương Thiên Khôn về?
Nhà Âu Dương ít nhiều đã nắm bắt được đôi phần thực lực của Diệp Phàm.
Diệp Phàm đột phá lên bán bộ tông sư chỉ là vấn đề thời gian, tông sư thì khó nói.
Nhưng đối với Diệp Phàm thì đột phá lên bán bộ tông sư không phải chuyện khó khăn gì.
Nhưng phải biết rằng Dương Thiên Khôn là tông sư,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2255771/chuong-1765.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.