Giờ Diệp Phù Sinh mới hạ chân, hai đệ tử nhà họ Dương vội vàng lao tới đỡ Dương Thiên Khôn dậy.
“Uống cái này đi!”, Diệp Phù Sinh lấy từ trên người ra một viên thuốc màu trắng, đưa cho Dương Thiên Khôn.
“Tộc trưởng đừng uống…”
Đệ tử đứng cạnh vội hét thất thanh, song Dương Thiên Khôn trực tiếp nhận lấy cho vào miệng nuốt xuống.
“Không sợ tôi cho ông thuốc độc sao?”, Diệp Phù Sinh cười nhạt, sâu trong đôi mắt lóe lên tia tán thưởng.
“Mạng tôi nằm trong tay ông rồi, có phải thuốc độc hay không thì liên quan gì?”, Dương Thiên Khôn thoải mái đáp.
Vừa nói xong, ông ta đã cảm thấy tác dụng của thuốc từ bụng phát tán ra, cơn đau trên người tan biến nhanh chóng.
Dương Thiên Khôn lộ vẻ kinh ngạc, thương thế của ông ta nghiêm trọng như thế, vậy mà có thể cảm nhận được sự phục hồi rõ ràng như này.
Ông ta đầy vẻ nghiêm nghị nhìn Diệp Phù Sinh, người đàn ông này tựa như mê cung, mạnh đến mức không thấy điểm tận cùng.
Diệp Phù Sinh thản nhiên cười, ông ta càng lúc càng vừa ý Dương Thiên Khôn, đó là một người trọng tình trọng nghĩa.
Còn về sau này, Diệp Phàm có năng lực thành bán bộ tông sư và có thể níu giữ Dương Thiên Khôn hay không, thì phải xem bản lĩnh của Diệp Phàm!
Diệp Phàm thấy thế, mỉm cười bảo: “Chào mừng tộc trưởng Dương gia nhập vào Thánh Môn của tôi!”
Diệp Phàm sướng rơn trong lòng, chẳng trách mấy tên công tử bột thích dựa dẫm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2255770/chuong-1766.html