Hiện giờ, Hàn Tuyết đã hết hi vọng với Lưu Tú Cầm rồi, ngoài tiền ra thì bà ta chẳng biết gì nữa.
Lưu Tú Cầm luôn miệng nói rằng bà ta vẫn nợ Khổng Ngọc Bình hai triệu, nếu ngày kia không trả thì người ta sẽ kiện bà ta tội lừa gạt.
So với chuyện này thì việc Hàn Tại Dần đang lo tang lễ ở nhà chẳng là gì hết.
"Mẹ, sao mẹ không đi cùng bố?"
"Con bận việc nên không đi được, mẹ thì rảnh, vì sao không đi với bố?", Hàn Tuyết chất vấn liên tục.
May mà trước khi đi, Diệp Phàm đã đưa chìa khóa xe cho Hàn Tuyết, nếu không thì cả bọn họ sẽ phải bắt taxi về.
Lưu Tú Cầm không tỏ thái độ gì, nói: "Sao mẹ phải đi, có phải mẹ ruột của mẹ đâu".
Hàn Tuyết cạn lời, có con dâu như thế, cho dù bà cụ sống lại thì cũng tức chết mất thôi.
"Hàn Tử Hiên, uống nước gì nữa hả, mau nghĩ cách đi", trong biệt thự nhà họ Hàn, sau khi mọi người đi hết rồi, Hàn Bách Hào vội vàng nói với Hàn Tử Hiên.
Hàn Tử Hiên cũng tỏ vẻ giận dữ: “Tôi có cách gì được đây? Cẩn thận đến mấy cũng có sơ hở, tại anh không suy xét chu đáo mà còn đòi trách tôi hả?"
"Hàn Tử Hiên, mẹ kiếp, cô đang nói cái gì đấy hả?", Hàn Bách Hào gào lên.
Gã ta hằn học nói: "Nếu điều tra ra được là tôi làm, cô cảm thấy cô có thoát được không? Chính cô đã giúp tôi dụ người của nhà họ Hàn đi, vậy nên cô cũng là đồng lõa, tôi bị phán quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/1651061/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.