Chương trước
Chương sau
Sau một hồi bàng hoàng, Draco đi ra khỏi Hầm, thành thật mà nói thì như thế này, mặc dù bản chất của Potter là một đứa khá tốt, nhưng Draco không bận tâm mấy về sống chết của nó.
Lúc này đây, cậu cảm thấy thầm cảm ơn ba má đã sinh ra cậu với một trí tuệ tuyệt vời để suy luận ra một sự thật rằng: cậu chưa bao giờ thực sự suy nghĩ nghiêm túc về mối ràng buộc sâu sắc của cha đỡ đầu và Thánh Potter. (Đm con Tử đíu thích điều này)
Vấn đề là ở chỗ Snape đã làm gì vào lần trước kia kìa! Vấn đề là trình tự nhân quả về mọi thứ đã xảy ra!
Những ký ức đó cứ như sóng cuộn trào trong đầu Draco, lẽ ra Snape phải nhận được thông tin tương tự trước khi hiệu trưởng qua đời. Về chuyện Potter phải chết để tiêu diệt được Chúa Tể Hắc Ám, sau đó Snape ra tay giết hiệu trưởng, rồi Snape lại bỏ mạng dưới nanh độc của bé Na.
Nếu Snape đã biết ngay từ đầu rằng Harry Potter sẽ chết, thì hành động giết chết hiệu trưởng và cái chết đã được đoán trước của chính bản thân mình liệu có còn quan trọng đối với ông ấy? Cậu biết lần này không có mẹ mình đứng ra yêu cầu lập Lời thề bất khả bội với cha đỡ đầu, cậu và cả ông ấy đều không nhất định phải giết Dumbledore, thêm vào đó, Snape là một bậc thấy Độc dược và là một cánh tay đắc lực của Chúa Tể Hắc Ám, một kẻ luôn cẩn thận như ông ấy, nếu đem theo thuốc giải độc bên người, liệu ổng có uống nó không?
Draco cố gắng kiềm chế bản thân, cả người lạnh đi khi nghĩ đến khả năng lúc đó Snape thực sự đã lựa chọn từ bỏ sinh mạng của bản thân, là bởi vì đã hoàn thành xong sứ mệnh của bản thân, nên cảm thấy sống trên đời cũng không còn nghĩa lý gì nữa đúng không!
Mẹ kiếp! Ai cho ông làm thế!
Draco muốn độn thổ phứt ra khỏi đây ngay, sợ mình trong cơn bức xúc mà ăn nói hỗn hào với cha đỡ đầu, Draco muốn chửi người lắm rồi, và ông già đỡ đầu nhà cậu cũng biết tạo điều kiện cho con cái lắm.
"Trò đứng lại đó!" Vị giáo sư tóc đen gầm lên.
Draco hít một hơi thật sâu trước khi quay đầu lại: "Tôi không thể hiểu được thầy." Cậu nói thẳng.
Người đàn ông kia đứng bật dậy, khoanh tay và trừng mắt nhìn thằng con đỡ đầu của mình.
"Tôi không cần biết trước đó mấy thầy thảo luận với nhau những gì, nhưng tôi nghĩ rồi, nếu như thầy không thể cứu vãn nổi tình hình cục diện sau khi xong nhiệm vụ, thì đó cũng không phải là vấn đề của thầy nữa." Draco nhanh chóng nói tiếp, không thèm chêm vào bất kỳ một chữ kính ngữ nào. "Hoặc nếu ngay từ đầu thầy biết mọi chuyện đã không thể thay đổi được gì, thì thầy nên trốn phứt đi cho rồi. Thầy là một Slytherin, tránh nặng tìm nhẹ, trân trọng sinh mạng của mình mới là một Slytherin chân chính. Rốt cuộc thì ông muốn ở lại cái chỗ quỷ quái này để làm cái mẹ gì hả!"
Đôi mắt của Snape chùng xuống, hừ lạnh một tiếng, cũng không trách mắng Draco ăn nói thiếu lễ phép: "Trân trọng sinh mạng? Vậy trò đang đứng đây làm gì?"
Draco nghẹn lại, một lúc sau tự dưng cảm thấy buồn cười: "Thầy đổi chủ đề đó hả? Kệ đi, tôi không quan tâm, người yêu tôi không chịu rời khỏi chiến trường này, tôi phải ở bên cạnh cổ, thầy vừa lòng chưa! Còn thầy thì sao? Nó là ai hả, người thân hay người yêu? Đáng để thầy tự nhảy vào đống phiền phức rồi khuyến mãi luôn cái mạng mình vào à?"
Chát!
Một cái tát nảy lửa, và Draco xoa xoa má trái của mình, hơi đau tí thôi.
Cả hai người đều sững sờ.
Snape nóng nảy, bàn tay đang giơ lửng lơ giữa không trung.
Nhưng Draco bình tĩnh lại rất nhanh, nheo mắt nhìn người đàn ông kia.
"Một Slytherin...ngu xuẩn." Lời nói khô cằn, châm chọc thốt ra khỏi miệng ông ấy.
Ngu xuẩn? Thầy đang mắng tôi hay tự mắng bản thân mình đấy?
Draco hừ một tiếng, xoay người, bước ra kéo cửa rồi sập một cái ầm đi khỏi đó như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Cái áo chùng của cậu phấp phới như cánh dơi y chang ai đó. Trước khi thảo luận tiếp vấn đề này, cậu cần phải quay lại và sắp xếp lại suy nghĩ của mình một lần nữa, mối liên kết của Chúa Tể Hắc Ám và Thánh Potter không phải như vậy, thằng đó rõ ràng là đã chết sau Chúa Tể Hắc Ám, dù chỉ là một giây chênh lệch cũng đủ tạo nên sự khác biệt.
~~~o0o~~~
Mới vài ngày không nói chuyện với bạn trai mà cứ ngỡ như đã rất lâu rồi, Hermione giờ đây đã hiểu được cảm giác nhung nhớ khi yêu là như thế nào, nhưng mà, cô không cảm thấy buồn bã cô đơn. Bởi vì trạng thái tinh thần của Harry gần đây đã tốt hơn trước rất nhiều.
"Ừ, mình không mơ thấy ác mộng nữa." Harry nở một nụ cười tươi tắn hiếm hoi.
"Bồ phải cảm ơn giáo sư Snape." Hermione nhắc nhở.
Ron nhăn mặt í ẹ, Hermione lập tức hướng mũi dùi vào thanh niên này, búng trán cậu ta: "Nghiêm túc đi."
Hermione định nói thêm cái gì đó, thì Harry đã lên tiếng trước: "Ừm, mình biết rồi, mình sẽ cảm ơn thầy ấy."
Ron mắt chữ A miệng chữ O ngạc nhiên nhìn bồ tèo của mình, không biết nói gì thêm nữa.
Ngay cả Hermione cũng sững sờ nhìn bạn mình.
Harry lại vươn tay vò mái tóc rối bù của mình, vẫy chào hai đứa bạn rồi rời khỏi kí túc xá.
Trong kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh, Harry đã dành phần lớn thời gian của mình ở ngõ Bàn Xoay, nó đã nghĩ rằng đó sẽ là những ngày nghỉ lễ địa ngục của mình, có khi bỏ mạng ở đó không chừng. Rồi sau đó, khỏi cần phải đương đầu với Volderrmort chi nữa sất, đây là lý do duy nhất để thuyết phục nó chịu đựng để ở lại đó.
Tuy nhiên, cuộc sống ở đây cũng không tệ như Harry vẫn tưởng, ngoại trừ một ngày ba bữa tự thân ai nấy lo, cũng không hề có vụ nhục mạ và căm ghét lẫn nhau như ở trường.
Snape là một người tính tình cứng nhắc và lạnh lùng. Ngoại trừ giọng điệu vô cảm và những lời hướng dẫn khô khan khi giảng dạy ra, người đàn ông này im lặng đến mức gần như vô hình. Nói cách khác, cách cư xử của Snape đối với Harry trong phần lớn thời gian ở đây chính là làm như không thấy nó.
Harry đã ở nhà dì dượng mình hơn mười năm qua, có lẽ khi còn nhỏ nó luôn mong mỏi được một cái ôm ấm áp hay một nụ cười trìu mến của hai người, rồi sau này hi lớn lên một chút, nó chỉ mong hai người đó phớt lờ mình đi cho yên thân. Chính vì vậy, đãi ngộ của Harry ở ngõ Bàn Xoay đã coi như không tệ rồi, tuy là không thể sung sướng như ở trong kí túc xá nhà Gryffindor, nhưng vẫn nằm trong sức chịu đựng thượng thừa của nó.
Nó vẫn không ưa gì Snape như mọi khi, nhưng thái độ thù địch thì dường như đã vơi đi rất nhiều rồi, hơn nữa trong khoảng thời gian này, cụ Dumbledor đã nói chuyện riêng với nó vài lần. Lúc nào, cụ cũng nhấn mạnh về sự tin tưởng và biết ơn vô cùng đối với Snape, dù cho Harry có bất mãn đến như thế nào. Dù cho nó nghĩ thế nào, dù cho Snape đã dạy nó trong tình cảnh vô cùng miễn cưỡng ra sao, thì cũng không thể phủ nhận sự thật rằng: Snape đã giúp nó rất nhiều.
Đến cảm ơn ư?
Harry do dự nghĩ lại rồi thả chậm bước chân. Thực ra, nó nghĩ bây giờ mối quan hệ của ổng với nó cũng chưa đến mức đến bày tỏ lời cảm ơn chân thành thắm thiết.
Harry lắc lắc đầu, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa nặng nề cách đó không xa, gần như theo phản xạ, nó đứng nép vào một góc tường cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình, vừa nép xong là nghe có tiếng bước chân dồn dập. Nhưng chưa được vài bước chân thì lại nghe tiếng sập cửa "Đùng!" giộng vào tai.
Tiếng bước chân dừng lại, và một giọng nói khá quen thuộc vang lên kèm theo tiếng thở dài: "....như nhau thôi, giáo sư ạ."
Malfoy! Trước khi Harry kịp định thần trở lại, tiếng bước chân lại tiếp tục, mỗi lúc một gần hơn, đến lúc này nó mới chợt nhận ra là mình chẳng còn nơi nào để trốn, và cũng chẳng còn thời gian để chạy đi, rồi một mái đầu vàng hoe phát sáng đập vào mắt nó.
"....Ố la la Đầu Thẹo đấy à..." Draco trợn mắt nhìn vị cứu tinh đang đứng trước mặt mình. Sao thằng này lại ở đây nhỉ? "Lại được cấm túc đấy hả? May mắn ghê ta?" Rồi cười khinh khỉnh nhấc chân bước tiếp. Anh mày đíu có thời gian xàm xí với mày đâu.
Potter ơi là Potter, mày không biết là Snape Severus đang bảo vệ mày như thế nào đâu. Một sự may mắn mà không phải ai cũng có được!
Harry đứng bần thần ở đó một lúc rồi lại quay trở về phòng sinh hoạt chung ở ký túc xá, ngồi vùi trên chiếc ghế bành đặt giữa phòng, ngẫm nghĩ một lát nó lấy tấm Bản đồ Đạo Tặc ra xem xét. Snape vẫn đang ở trong Hầm, còn Malfoy đã về đến ký túc xá Slytherin.
"Harry!" Ron ngẩng đầu lên, đặt một bàn tay lên đầu vai bạn mình, sự tò mò lóe lên trong đôi mắt nó: "Bộ bồ đi cảm ơn ổng thiệt hả? Rồi ổng nói gì? Có bị trừ điểm hông?"
"Ronald Weasley!" Hermione đứng sau lưng, giận dữ trợn mắt lườm vào nhóc tóc đỏ.
Harry mở miệng khô khốc, nó lắc đầu, hạ giọng đáp: "Không."
Ron lập tức nhẹ nhõm, cười toe toét tán thành: "Không đi là đúng đó bồ tèo, hồng ngọc của nhà mình sắp âm đến nơi rồi."
"Harry ơi?" Hermione tinh ý nhận ra bạn mình có gì đó khác lạ, và cô có chút lo lắng.
"Ơi?" Harry ngơ ngác đáp lại cô.
Hermione liếc Ron môt cái. "Bồ viết xong luận văn môn Biến Hình chưa, ngày mai là hạn chót đấy."
"Merlin ơi cíu con, tại mình lo cho Harry quá chứ bộ." Ron sợ Hermione lấy lại luận văn cô nàng cho nó mượn nên vội chạy về đầu bên kia cái bàn cắm cúi chép tiếp, hoàn toàn không để ý đến không khí khác lạ giữa hai người bạn mình.
Ngồi lại gần Harry, Hermione nhẹ giọng hỏi: "Bồ lại nhìn thấy gì à?" Ác mộng này không giống những giấc mơ ban đêm, ai mà biết được đó có phải là Chúa Tể Hắc Ám cố ý cho bồ ấy thấy.
Harry cảm thấy biết ơn cuộc đời vì đã ban cho nó một cô bạn thông minh hơn nó gấp trăm lần và luôn sẵn sang giúp đỡ nó bất cứ lúc nào. Nó thừa nhận là đôi khi não của nó không thể nào hoạt động theo đúng ý nó muốn, nếu không có bộ óc tuyệt đỉnh của Hermione, chắc nó đã chết mấy trăm lần vì những chuyện ngu ngốc.
Vò tờ giấy trong tay một cách vô thức, Harry cảm thấy không biết nên bắt đầu như thế nào.
Ánh mắt Hermione rơi xuống tấm bản đồ, sau đó cô nàng lại mở to mắt: "Draco...Malfoy, có liên quan gì tới cậu ta hả?" Hermione bình tĩnh gọi nốt tên người yêu mình, Harry vì sao phải dùng Bản đồ Đạo Tặc để theo dõi Draco? Cùng lúc đó, trên bản đồ ở vị trí của Draco xuất hiện thêm 3 cái tên, chứng minh rằng bốn người đang ở trong một phòng, là Pansy, Blaise và Millicent.
Lần này Harry không để ý nữa, nó đóng bản đồ lại và nhẹ nhàng đáp lại: "À Hermione này, mình định đến và cảm ơn, nhưng vừa lúc đó Malfoy ra khỏi Hầm. Có vẻ như hai người đó vừa xảy ra chuyện gì gay gắt lắm."
Lúc này trong phòng sinh hoạt chung không có nhiều người cho lắm, cô lấy đũa phép ra làm một bùa im lặng xung quanh hai người, đây là điều cô học được từ Draco: "Bọn họ nói cái gì?" Draco, Hermione cảm thấy lo lắng khi nghe tên người yêu mình, họ đã không thể nói chuyện với nhau trong suốt nhiều ngày qua.
"Mình không biết." Harry cúi đầu. "Mình không nghe tiếng bọn họ nói chuyện, nhưng sau khi Malfoy đi ra, Snape sập cửa vẻ tức giận lắm. Kỳ lạ lắm đúng không?"
Nó thật sự rất kỳ lạ.
Trong khi Hermione lo lắng, cô liếc mắt vào tấm bản đồ. Harry có thứ này, có nghĩa là cô và Draco sẽ gặp nhiều điều bất tiện hơn khi ở bên nhau, hay là, nói tất cả với Harry nhỉ? Không, từ từ rồi tính, Draco không thích Harry chút nào và Harry cũng vậy.
Lúc này, giáo sư McGonnagal đi vào phòng sinh hoạt chúng, Hermione lập tức giải bùa Im lặng.
"Harry, trò phải đi cùng ta."
Harry nhanh chóng giấu đi tấm Bản đồ Đạo Tặc: "Đã có chuyện gì xảy ra vậy thưa giáo sư?"
"Thầy hiệu trưởng muốn gặp trò." Vị giáo sư già nghiêm túc ra hiệu cho Harry đi theo mình.
Một nỗi bất an trào dâng ngập tràn trong lòng Hermione, tự nhiên cô cảm thấy bồn chồn, có cảm giác như chuyện gì đó sắp xảy ra, ừ, cô nghĩ mình sẽ hỏi Harry khi nào bồ ấy quay lại.
Tuy nhiên, Harry đã không trở lại trong bữa tối.
Không chỉ có vậy, giáo sư Snape và cụ Dumbledore cũng biến mất trên dãy bàn dành cho các giáo sư, Draco, Pansy và Blaise không hề xuất hiện trên dãy bàn nhà Slytherin.
Bàn tay đang cầm nĩa của Hermione run lên.
"Có chuyện gì xảy ra thế, chị Hermione, nhìn chị không ổn cho lắm?" Ginny khẽ nghiêng người hỏi.
"Không. Không có gì hết."
Hermione ép mình uống một cốc nước bí ngô, đúng vậy, sẽ không.
Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.