*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hai người đều có chút lúng túng. Trận cãi nhau này thật là ấu trĩ. Vương Siêu nói, “Tui thật sự không xem thường em.” Tạ Trúc Tinh, “Em thật sự không cảm thấy anh dựa dẫm vào cha và anh anh.” Vương Siêu biệt nữu, “Chuyện đó… tui chính là quen bô bô từ sáng tới tối, không nói bậy thì không vui, em nói xem em cũng nói bậy theo làm gì?” Anh to mồm thì có lý lắm à? Ngụy biện thật sự. Tạ Trúc Tinh nói, “Bộ không cho em gần mực thì đen hả?” Người nói vô tình người nghe hữu ý, Vương Siêu cụt hứng, “Em cái đồ tiểu bạch kiểm, còn dám chê cười bố bị cháy nắng? Em thật sự thành tâm muốn van xin bố làm hoà hả!” Tạ Trúc Tinh vội nghiêm mặt, “Bố, thật mà.” Vương Siêu nghẹn một ngụm máu, đậu má, từ nay về sau sao còn dám xưng bố??? Tạ Trúc Tinh nói, “Chuyện cãi nhau anh với em đều có chỗ sai, lỗi em em nhận, anh còn không vui cái gì? Hôm nay giải quyết hết một lần cho xong, sau này không cãi nhau nữa.” Vương Siêu hầm hừ, “Chỗ nào tui cũng không vui hết, dựa vào đâu mà em chỉ cần nói mấy câu êm tai thì thôi? Tui ăn nắng đen không công? Cạo đầu không công?” Tạ Trúc Tinh nói, “Vậy giờ em cũng cạo trọc đầu, rồi phơi nắng cho cùng màu với anh có được không?” Nói tiếp, “Anh ăn nắng đen đi vẫn rất đẹp.” Vương Siêu, “Đẹp cc. Hồi trưa lúc vừa nhìn thấy tui em còn trợn tròn mắt, đẹp mà em há hốc mồm? Em tránh đường cho tui, tui phải về nhà ngủ.” Tạ Trúc Tinh, “Mới mấy giờ, anh mà ngủ sớm như vậy?” Vương Siêu cãi lại, “Cần em để ý?” Tạ Trúc Tinh vẫn còn thắc mắc Ngạn Dung rốt cuộc là ai, hỏi, “Cậu bé mới vào nhà kia là họ hàng của anh?” Vương Siêu vừa nghe liền biết cậu muốn hỏi gì, cả giận, “Em vẫn chưa chịu thôi đúng không? Đừng nói tui không làm gì ẻm, cho dù tui làm thật thì có liên quan chó gì tới em? Hai ta chia tay rồi!” Hắn không muốn nói nữa, lên xe, định sập cửa. Tạ Trúc Tinh bước vài bước đuổi tới, giữ cửa xe lại, “Đừng làm loạn, lâu vậy rồi còn chưa quậy đủ sao?” Vương Siêu, “Ai muốn làm loạn với em? Thả tay!” Tạ Trúc Tinh vẫn giữ chặt cửa không cho đóng. Vương Siêu không thèm quan tâm cửa xe đóng hay chưa, đạp ga một phát lái thẳng vào cổng nhà hắn. Tạ Trúc Tinh không ngờ hắn làm thật, vội buông tay, nhưng mà vẫn bị thân xe đột ngột gia tốc kéo tới trước một chút. Vương Siêu vừa nhấn ga xong thì nhớ ra Tạ Trúc Tinh không còn như xưa, đang là người bệnh, hối hận mình quá lỗ mãng, mắt vội nhìn vào gương chiếu hậu liền thấy Tạ Trúc Tinh đằng sau lảo đảo té xuống đất, vội vàng đạp phanh, thò nửa người ra khỏi xe hô to, “Tạ Trúc Tinh!” Tạ Trúc Tinh bị xe kéo té nhào, không sao cả, chỉ thầm cảm thấy chật vật, vừa nghe Vương Siêu kêu tên mình tình ý chân thành, đầu óc liền loé lên khởi động kỹ năng diễn xuất, “gian nan” bò dậy, muốn đứng mà không đứng nổi, giống như bị té rất nặng. Vương Siêu bị dọa hết hồn, lật đật nhảy xuống xe chạy tới cạnh cậu, dưới chân còn vấp một phát xém chút té sml, chưa kịp đứng vững đã chạy tiếp tới đây, vừa sốt ruột vừa hoảng loạn hỏi, “Đau chỗ nào? Có phải té đụng đến lá lách hỏng?” Tạ Trúc Tinh nhíu chặt lông mày, một tay ấn chặt bụng, giả vờ đến mức y chang thật, đáp, “Không sao, không đau lắm.” Vương Siêu muốn dìu cậu, “Lên xe, tui đưa em đi bệnh viện.” Tạ Trúc Tinh, “Không cần, chờ một chút là ổn thôi.” Vương Siêu lẩm bẩm trong miệng “Em có được không vậy”, ngồi xổm xuống cạnh cậu, tha thiết mong chờ cậu ổn lại. Tạ Trúc Tinh vừa “chờ ổn lại” vừa nói, “Anh bảo với anh là lá lách em hỏng? Lưu Thông Minh nói phải không? Đừng nghe anh ta nói bậy, không nghiêm trọng vậy đâu.” Vương Siêu, “Tui biết là không hỏng, nhưng mà lá lách dập không phải cũng nghiêm trọng ư? Tui hỏi anh hai tui rồi.” Lại ngượng ngùng nói, “Em đừng trách anh cả tui, ổng quen che chở cho tui rồi, tập Sanda mấy năm, bây giờ vẫn còn tham gia thi đấu nghiệp dư, động thủ không bao giờ biết nặng nhẹ, đừng nói đánh em, mỗi lần đánh tui ổng còn không khống chế được nữa là.” Tạ Trúc Tinh sững sờ, “Ai nói với anh là anh cả anh đánh em?” Vương Siêu cũng ngơ ngác, “Chẳng lẽ không phải? Không phải ổng gọi em một mình tới gặp ổng, sau đó em liền đi cấp cứu?” Tạ Trúc Tinh không ngờ còn có hiểu lầm này, “Anh của anh gọi em tới thật, cũng có kêu em đánh quyền với ảnh, nhưng mà ảnh không nặng tay, cái chính là hỏi xem tình huống hai ta thế nào, ảnh biết chúng ta cãi nhau, tưởng đâu là vì bộ phim Hollywood kia cho nên mới tìm em, nói với em là anh không hiểu chuyện, kêu em đừng chấp nhặt với anh.” Vương Siêu, “…” Lại trò gì nữa? Đây cũng là anh ruột hả? Vẫn là một ngày đánh ba trận đi. Hắn hỏi tiếp, “Không phải ổng đánh, vậy sao em lại bị thương?” Tạ Trúc Tinh không muốn nhớ lại việc này cho lắm, hơi xấu hổ, “Chuyện đó… Hôm ấy em bị cảm, cứ thấy choáng váng mãi, đánh quyền với anh của anh xong, lúc rời khỏi quyền quán không cẩn thận bước hụt lăn từ trên cầu thang xuống, lúc đó không bị đập đầu nên em cứ tưởng chẳng sao, anh của anh còn căn dặn em nhiều lần phải đi kiểm tra thử, là em không nghe lời ảnh, lúc quay quảng cáo mới không chịu nổi.” Vương Siêu, “… Đệt mợ.” Chuyện mất mặt như vậy Tạ Trúc Tinh cũng không muốn nhiều lời, thuận thế nói, “Anh của anh còn kể cho em nghe rất nhiều chuyện của anh hồi bé, ảnh nói hồi bé anh đáng yêu lắm, nhìn rất xinh xắn, béo ú, miệng lại ngọt, ai gặp cũng thích.” Vương Siêu xì một cái, “Đừng nghe ổng nói bậy, ai cũng thích mà đánh anh mỗi ngày?” Tạ Trúc Tinh, “Khi đó ba mẹ anh rất bận không để ý quan tâm tới anh, anh trở nên bướng bỉnh hơn những đứa trẻ khác, anh của anh cũng chỉ mới là học sinh trung học, thấy anh không nghe lời, sợ anh học không giỏi, chẳng biết cách nào khác ngoài đánh đòn, đánh riết thành quen.” Vương Siêu tức giận, “Ổng còn quen! Có từng hỏi anh chưa!” Tạ Trúc Tinh nghĩ thầm, nếu mà không quen sao mỗi lần bị đánh lại vui vẻ đến vậy? Một M sống rành rành. Ngày đó Vương Tề nói với cậu rất nhiều chuyện, nhiều hơn những cái cậu kể lại cho Vương Siêu nghe bây giờ. Có một số chuyện trước đây cậu đã biết rồi, ví dụ như Vương Siêu đối với người khác thì rất hung hăng, vừa gặp người lớn hay giáo viên là lập tức ngoan ngoãn vô cùng; ví dụ như Vương Siêu không nói dối, không thích nói về việc riêng của người khác sau lưng; lại ví dụ như Vương Siêu thoạt nhìn thì giương nanh múa vuốt cực kỳ hung hăng, trong lòng thật ra lại chẳng có bao nhiêu tự tin. Cũng kể một vài chuyện cậu chưa biết, trước giờ thậm chí không hề nghĩ tới. Cậu và Vương Siêu quen biết hơn hai năm, lúc chưa phát triển thành quan hệ nam nam cũng đã như hình với bóng, hiểu quá rõ tên này nói chuyện khó nghe đến đâu, giống như quên mang não từ lúc ra khỏi bụng mẹ rồi, chỉ đem miệng ra ngoài mà thôi. Cậu chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa hơn, một người trưởng thành xuất thân với nền tảng cao, tiếp thu giáo dục tốt, gia giáo nghiêm khắc, nội tâm cũng không xấu, sao miệng lại có thể tiện thành như vậy? Mãi đến khi Vương Tề kể chuyện trước đây cho cậu nghe, cậu mới có đáp án. Khi còn bé Vương Siêu ở Cáp Nhĩ Tân mấy năm, bướng bỉnh thì bướng bỉnh nhưng mà dẻo mồm cực kỳ, mỗi ngày từ nhà trẻ về đều mang theo bông hồng nhỏ, dì hàng xóm nhắc tới hắn đều nói chưa từng thấy đứa bé nào hiểu chuyện như vậy, lại còn hào phóng, luôn chia sẻ đồ chơi đồ ăn vặt với mấy đứa trẻ khác, mấy bạn nhỏ đều thích chơi cùng hắn. Sau đó hắn lên tiểu học thì tới Bắc Kinh, vì khó mà nói được tiếng phổ thông, miệng chỉ nói được giọng Đông Bắc, bị bạn học cười nhạo là hát nhị nhân chuyển*, tan học mấy thằng con trai còn chặn hắn lại trong hành lang bắt hắn bắt chước Triệu Bổn Sơn**, sau đó có tới nửa học kỳ hắn không hề nói gì ở trường, bị cả lớp cô lập, chẳng có ai chơi với hắn. Hắn muốn dùng cách trước đây để kết bạn, liền mời bạn học ăn keo, đem đồ chơi cho bạn mượn, kết quả bạn học có kẹo ăn ngày nào cũng tìm hắn đòi kẹo, bạn học mượn đồ chơi hoặc là không trả hoặc là chơi hỏng mới trả lại, sau lưng còn kể cho mấy bạn lớp khác nghe trong lớp mình có một thiếu gia ngu ngốc coi tiền như rác. Khi đó Vương Siêu còn nhỏ, nhưng mà từ từ cũng hiểu ra, không tha thiết nữa, còn chẳng bằng ai đối xử tốt với hắn thì hắn mới mời người đó ăn kẹo, ai chơi với hắn hắn mới cho mượn đồ chơi. Mỉa mai nhất là, hắn nhanh chóng trở thành người được hoan nghênh nhất trong lớp, không một ai hơn. Sau đó hắn lớn hơn, người bên cạnh thay đổi hết nhóm này tới nhóm khác, mỗi nhóm đều khác nhau, nhưng dường như cũng chẳng có gì khác. Nhóm ngày bé thì cảm thấy dụ được hắn sẽ có kẹo có đồ chơi, nhóm người lớn thì cho là dụ được hắn sẽ có danh có lợi. * một loại hình nghệ thuật xuất xứ từ Đông Bắc Trung Quốc. ** một diễn viên hài của Trung Quốc. Hắn không nghe lời, có lúc chọc ra chút phiền phức, đều là những phiền phức chỉ cần anh hắn đánh một trận là giải quyết xong, dưới sự che chở của người nhà không hề làm ra chuyện gì trái pháp luật hay tổn hại đạo đức, nhưng sự tồn tại của hắn chính là khởi nguồn, dù không làm gì cũng chẳng thoát được cảnh bị người khác âm thầm muốn bám vào hoặc tính kế. Vương Siêu không biết làm người như anh cả anh hai của hắn, IQ EQ đều không tính là cao, lòng lại mềm, đừng nói ỷ thế hiếp người, cho dù người khác bắt nạt hắn, ví như mấy thành viên trong đội nhạc hồi đại học bắt hắn bỏ tiền bỏ công, cuối cùng còn đoạt cả sáng tác của hắn, hắn cũng chỉ tự nhận bản thân xui xẻo rồi thôi. Hắn không phải ngốc thật, biết đại đa số người tươi cười với hắn không xuất phát từ thật lòng. Hiếm khi kết bạn được với một người hắn cho là thành thật, vô cùng phấn khởi dẫn về khoe khoang với người nhà rốt cuộc mình cũng có một người bạn cùng tuổi rồi, đến khi nhận rõ bộ mặt thật của đối phương, hắn cũng chỉ đánh người này một trận rồi tuyệt giao, thậm chí sau đó biết người ta gặp bất công còn giúp đỡ một lần. Đến khi gặp được Tạ Trúc Tinh, hắn đã nhìn mãi thành quen, bách nhẫn thành thép, ngoại trừ lẩm bẩm vài câu khó nghe thì hắn chẳng còn bất kỳ vũ khí nào khác để bảo vệ bản thân cả. Vương Siêu cũng không phải tin rằng Tạ Trúc Tinh không có mưu đồ gì với hắn, hắn chẳng qua là cảm thấy cậu “ít nhiều gì cũng có chút thích mình”, một bên hoài nghi thì tự hoài nghi với bản thân, một bên lại cứ đâm đầu vào, trong bài hát hắn viết cho Tạ Trúc Tinh có một câu “Tôi là cát sỏi em vô tình đạp phải”, hắn hạ thấp bản thân thành cát sỏi, mặt mày xám xịt, nhưng việc nghĩa không từ, chỉ vì “ít nhiều gì cũng có chút thích mình” kia. Trong nháy mắt Tạ Trúc Tinh bước hụt té xuống lầu, trong đầu cậu chỉ nghĩ, sao lại cam lòng chia tay? Sao không nghe ra sự chân thành sau những câu nói kia? Là cái gì che mất đôi tai cậu? Là không biết sợ hãi. Là cậy yêu làm càn. Cậu luôn cho rằng Vương Siêu là đứa trẻ không chịu lớn, xem nhẹ Vương Siêu đang trưởng thành với tốc độ kinh người, từ một công tử bột không học hành không nghề nghiệp chỉ biết ăn chơi trác táng làm người ta chán ghét, trở thành một thanh niên bây giờ rất hiếm khi bước vào hộp đêm, nghiêm túc sáng tác nhạc, tích cực sinh hoạt. Người chưa trưởng thành là cậu, cậu ngày hôm nay so với hai năm trước gần như không hề thay đổi, bởi vì trải qua một chút gian khổ cuộc sống, nhìn thấy một chút nhân tình ấm lạnh, liền cho rằng đã biết hết mọi thứ, nội tâm đủ mạnh mẽ, không cần trưởng thành hơn, xây dựng cho chính mình một hòn đảo Neverland* rồi chặn hết người khác ở ngoài, còn trách ngược lại mọi người không vào được là vì quá ngây thơ. * Neverland: là vùng đất thần thoại có trong câu chuyện về cậu bé biết bay Peter Pan. Đến vùng đất này, tuổi tác con người sẽ không thay đổi, vì thế Neverland là vùng đất mơ ước của những đứa trẻ thích được chơi, được bay nhảy tự do và được sống mãi với tuổi thơ. Vương Siêu thấy vành mũ che mất tầm mắt liền xoay ngược nó ra sau, vì luôn đội mũ, không biết do ăn nắng đen đi hay do gầy thật, mặt hắn càng nhỏ hơn, đôi mắt to trắng đen phân minh càng hiện rõ, hỏi cậu, “Em đã ổn chưa? Thật sự không cần đi bệnh viện khám hả?” Tạ Trúc Tinh nói: “Không cần đâu, tốt lắm rồi.” Vương Siêu cảm giác không đúng, nghi ngờ, “Em có thể đứng lên không?” Đương nhiên có thể, chỉ sợ đứng lên là anh lại chạy mất. Tạ Trúc Tinh vội tỏ vẻ suy yếu, “Chưa được, anh để em ngồi thêm chút đã.” Vương Siêu, “… Họ Tạ, có phải em đang ăn vạ không?” Tạ Trúc Tinh trấn định đáp, “Không phải, em đau thật.” Vương Siêu trừng mắt, “Tui tưởng đâu là do anh tui đánh, lúc mới đầu không tiện la hét em, bây giờ chân tướng rõ ràng, em muốn đau ở đâu thì đau, quan hệ cái lông gì tới tui? Ngồi đó đợi một mình đi!” Hắn quả thực đứng lên muốn chạy, Tạ Trúc Tinh vội ôm chặt chân hắn. Vương Siêu, “… Làm, làm gì đó?” Tạ Trúc Tinh hoàn toàn là theo phản xạ có điều kiện sợ hắn chạy mất, ôm xong mới phát hiện tình cảnh này lúng túng biết bao, thả ra cũng không được, nhắm mắt nói, “Không nỡ để anh bỏ đi.” Vương Siêu ngơ ngẩn. Ngồi dưới đất ôm chân không cho đi, đây chẳng phải là kịch bản độc quyền của hắn hả? Tạ Trúc Tinh ngẩng đầu nhìn hắn, bình nứt không sợ vỡ, “Em hối hận rồi được không? Không chia tay, không chia, nhất định không.” Vương Siêu muốn rút chân cũng rút không ra, nghe cậu nói xong còn thẫn thờ hơn, lời thoại cũng của hắn mà! Hai người giằng co không thôi. Trên đường có một chiếc xe chạy tới, Vương Siêu nói, “Em còn chưa chịu dậy! Một lát nữa để người ta nhìn thấy! Em có biết xấu hổ không!” Tạ Trúc Tinh, “Hôm nay thật sự không biết.” Vương Siêu dùng sức rút chân, Tạ Trúc Tinh ôm rất chặt, Vương Siêu gấp tới độ mắng người, “Em cút đi! Lúc trước em nói chia tay là chia tay, bây giờ em nói không chia là không chia? Trẻ con chơi trò gia đình hả?” Tạ Trúc Tinh, “Trò gia đình thì sao? Dù sao em cũng chỉ chơi với mình anh.” Vương Siêu, “…” Có chút vui sướng làm sao bây giờ. Chiếc xe kia tới gần rồi, hắn vẫn không rút được chân ra chân, liếc nhìn chiếc xe kia một cái. Là Vương Cẩm. Vương Cẩm đậu xe trước mặt hai người, nhô đầu ra khỏi cửa xe, muốn cười mà phải nhịn rất khổ, “Hai đứa mày tư thế gì đây? Đi đi, đi qua một bên chơi, đừng chắn cổng.” Vương Cẩm lái xe vào, còn giúp lái cả xe của Vương Siêu vô gara luôn. Hai người Tạ Vương đứng ngoài cổng lớn, mắt to trừng mắt nhỏ một lát. Vương Siêu kéo mũ thẳng lại, khụ một tiếng, “Em chơi một mình đi, tui về nhà.” Tạ Trúc Tinh kéo hắn, “Vậy chừng nào anh về nhà chúng ta?” Vương Siêu nói, “Bớt táy máy tay chân, ai nói tui muốn về… về nhà em?” Nào ngờ Tạ Trúc Tinh không thèm đếm xỉa tới da mặt đáp, “Bố, sao anh vẫn không vui?” Vương Siêu, “… Bố! Em làm bố có được chưa!” Tạ Trúc Tinh, “Được gì mà được? Không phải anh thích làm bố sao? Cho anh làm anh lại không muốn?” Vương Siêu la một tràng, “Bố, bố, bố! Đủ chưa! Không đủ tui gọi em thêm mấy tiếng, em đừng kêu bậy nữa!” Tạ Trúc Tinh cúi đầu cười rộ lên. Vương Siêu nhìn cậu chằm chằm, chờ cậu vừa ngẩng đầu liền vội vàng né tránh, “Em còn không chịu đi?” Tạ Trúc Tinh, “Bây giờ đi.” Hai người lúng túng đứng 3 phút. Vương Siêu không dám nhìn Tạ Trúc Tinh, đôi mắt liếc loạn trên dưới trái phải, vừa nâng mắt liền bắt gặp Ngạn Dung đang nằm nhoài trên cửa sổ tầng hai xem náo nhiệt, cảm thấy cả người đều khó chịu, “Rốt cuộc em có đi không? Không đi thì tui đi á.” Tạ Trúc Tinh lưu luyến bước từng bước đi mất. Vương Siêu cũng vào nhà, lúc đóng cửa không nhịn được nhếch môi cười khà khà hai tiếng. Tạ Trúc Tinh yêu thích hắn đó nha. Không phải là không thích bao nhiêu, mà là rất nhiều, phi thường nhiều, đặc biệt nhiều. Ngắn gọn vậy thôi. Muốn xoay vòng vòng, sau đó nằm mơ cũng phải cười tỉnh mất. Vui vẻ đủ rồi, hắn gọi điện thoại cho Vương Tề. Vương Tề dữ dằn, “Chuyện gì?” Vương Siêu, “Anh cả, em yêu anh.” Vương Tề, “…” Vương Siêu, “Nếu anh không phải anh ruột em, em nhất định chơi gay với anh.” Vương Tề, “…” Nửa đêm. Tạ Trúc Tinh lăn lộn khó ngủ, vất vả lắm mới hơi hơi buồn ngủ, lỗ tai nhạy cảm nghe thấy tiếng động rất khẽ bên ngoài. Cậu xoẹt một phát ngồi dậy nhảy xuống giường, chưa kịp mang dép xông ra ngoài. Vương Siêu kéo valy màu xanh đứng giữa phòng khách, thấy cậu đi ra thì nâng vành mũ lên, nói, “Cái đó…” Tạ Trúc Tinh nhào tới ôm lấy hắn, trong tiếng thở gấp gáp vẫn lộ ra một âm thanh nghẹn ngào. Hắn không nói gì, muốn cười, lại có chút muốn khóc. Yêu là gì? Yêu là hai đóa hoa không nở, hợp lại với nhau mới trở thành một đoá tịnh thế liên*.
* 并蒂莲 – tịnh thế liên: là những bông sen mang một cặp hoa trên mỗi cuống hoa Ôm nhau thật lâu mới tách ra. Giọng Tạ Trúc Tinh nghẹn ngào, “Sao anh lại đột nhiên quay về?” Vương Siêu dối lòng, “Đây không phải nhà anh hả? Anh muốn về thì về.” Tạ Trúc Tinh cười đến mất tự nhiên, “Em cứ tưởng ngày mai còn phải đi chặn anh tiếp.” Vương Siêu, “Em đừng có đắc ý, anh không phải bị em chặn mới về, anh là tự mình mặt dày mày dạn về.” Tạ Trúc Tinh, “…” Logic quái gì thế này? Vương Siêu vịn vành mũ, “Mặt dày là vai của anh, sau này cũng chỉ là của anh, em đừng có tranh giành.” Tạ Trúc Tinh cười rộ lên. Logic hay ghê. Trong nhà không thay đổi gì, Tạ Trúc Tinh thích sạch sẽ, chỗ nào cũng dọn dẹp gọn gàng. Hai chậu cây kia cành lá xum xuê xanh biếc, đều sống rất tốt. Chỉ có cuộc sống của Tạ Trúc Tinh là không tốt. Còn bị thương, động tác mạnh một chút là cau mày. Quần áo còn chưa cởi Vương Siêu đã hét lên, “Em có được không vậy? Nếu không thì đừng làm, làm được một nửa lại phải chở em đi bệnh viện mất.” Tạ Trúc Tinh còn gấp hơn hắn, ấn hắn lại không cho dậy, nôn nóng nói, “Đâu mà như người tàn phế vậy, không sao.” Vương Siêu không thể làm gì khác hơn là nằm xuống, bất an, “Vậy em chầm chậm thôi, anh không hối em.” Tạ Trúc Tinh cũng không cậy mạnh, chậm rãi đến. Vương Siêu quả thực không nhao nhao nói bậy nữa mà chỉ rầm rì, vừa ngoan vừa dâm đãng. Trên đầu hắn đổ một lớp mồ hôi, mặt, cổ với cánh tay đen thui, chỗ được quần áo che đi thì không hề bị ăn nắng, cởi quần áo ra vẫn là một hạt đậu phộng trắng bóc. Nhất là cái mông, trắng đến chói mắt, như vầng trăng sáng. Đã hứa là không hối, cuối cùng vẫn hối như gì, chậm một chút là khóc lóc không chịu. Chịch xong hắn mới nhớ tới vết thương của Tạ Trúc Tinh, vội hỏi, “Em đau không?” Tạ Trúc Tinh nói, “Không đau.” Vương Siêu nện gối, “Anh đau, như bị lừa chịch.” Tạ Trúc Tinh sờ sờ đầu hắn, “Kỹ thuật của em có phải tệ đến không cần bàn tới?” Vương Siêu tức giận, “Làm sao anh biết được? Anh đã bị con lừa khác chịch bao giờ đâu.” Tạ Trúc Tinh liền cúi đầu cười, cười đến đặc biệt đẹp đẽ. Tắt đèn, hai người ôm nhau, đều buồn ngủ mà không ngủ được, tâm sự một lát rồi lại hôn nhau. Hôn đủ rồi, lại tâm sự. Vương Siêu, “Anh muốn giải nghệ.” Tạ Trúc Tinh, “Lưu Thông Minh nói với em rồi, anh đừng có lần nào giận em cũng đòi vậy.” Vương Siêu, “Cái gì mà vì giận em? Anh không có nhàm chán vậy đâu.” Tạ Trúc Tinh kỳ quái nói, “Vậy anh muốn làm gì? Thật sự chơi đủ rồi?” Vương Siêu ngồi dậy sờ sờ đầu trọc của chính mình, nói, “Hai ta đều trong giới giải trí thì sẽ mãi là đề tài, chung quy luôn có người nói này nói nọ sau lưng. Anh không làm nghề này nữa, âm thầm làm việc khác, cái giới này người đi trà nguội, chờ mọi người quên anh rồi thì sẽ chẳng ai nói gì em nữa. Em vốn nhân khí cao hơn anh, nỗ lực hơn anh, nhiều nhất chừng ba năm rưỡi nữa thôi, nếu không nổi được như Bách Đồ thì ít ra cũng không thể thua kém Lương ca.” Tạ Trúc Tinh, “…” Vương Siêu nói, “Em hỏi anh muốn làm gì? Mở tiệm đàn có được không?” Tạ Trúc Tinh, “… Bán đàn? Anh tính được sổ sách hả?” Vương Siêu suy nghĩ một lát, “Hình như cũng phiền thật, hay là thôi đi, anh ở nhà bám váy đàn bà vậy, em nuôi anh đi.” Tạ Trúc Tinh không lên tiếng. Vương Siêu tưởng đâu cậu ngủ, cũng im lặng nằm đó. Tạ Trúc Tinh mò tìm tay hắn, nắm chặt. Vương Siêu cả giận, “Vừa nghe anh kêu em nuôi anh liền giả bộ ngủ, em thấy em có được không?” Tạ Trúc Tinh nói, “Em không nuôi anh.” Vương Siêu càng tức, xoay người hỏi cậu, “Không nuôi thì thôi, anh mà cần em nuôi thiệt hả?” Tạ Trúc Tinh nói, “Anh cứ tiếp tục làm ca sĩ của anh đi, em vẫn chờ được dự concert của anh đó. Học đàn mười mấy năm, lại học thêm mấy năm sáng tác, đi bán đàn cái gì? Anh không thấy phí chứ em không nỡ.” Trong lòng Vương Siêu khẽ nhúc nhích. Tạ Trúc Tinh ôm lấy hắn từ sau lưng, “Em thật sự không sợ người khác nói gì, chỉ cần anh tin tưởng em là hạng người nào.” Vương Siêu có chút cảm động, khẩn thiết nói, “Đương nhiên anh tin tưởng em.” Tạ Trúc Tinh khẽ hôn lên gáy hắn, rồi khẽ hôn vành tai, rồi lại hôn cổ hắn. Hôn một lát, Vương Siêu nổi giận, “Em làm gì? Không phải đã nói là anh đau rồi? Không làm!” Tạ Trúc Tinh, “Em chỉ cọ thôi, không đâm vào.” Vương Siêu, “… Cút! Anh tin em mới có quỷ!” Mấy ngày sau Vương Siêu đi quay một gameshow, là lịch trình chỉ định trong hợp đồng với nhãn hiệu socola hắn làm đại ngôn. Đây là lần đầu tiên hắn lộ diện sau khi rời khỏi tầm mắt công chúng hơn một tháng. Khán đài của các gameshow thường luôn có khu vực dành riêng cho fan, phóng mắt nhìn, gần như đều là fan của hắn, bảng đèn poster slogan khăn quàng cổ vũ áo fanclub, đầy đủ mọi thứ. Trước khi bắt đầu quay, hắn đứng ở hậu đài nghe fan kêu vang tên của hắn bên ngoài, đợt sau to hơn đợt trước, nhiệt tình không giảm. Chờ hắn lên sân khấu, bên dưới liền lặng ngắt như tờ. Người thật với người trên poster fan giơ cao, hoàn toàn là hai người. Lúc đó lập tức có vài fan bật khóc, bạn bè khuyên sao cũng không được, khóc trôi cả trang điểm. Vương Siêu kiên trì vờ như không thấy, ngồi ở chỗ tổ tiết mục sắp xếp, cúi đầu chẳng muốn nói chuyện. Trước kia hắn rất thích tương tác với fan, mấy fan hay tới hiện trường cổ vũ đều biết hắn là một tên rất ba hoa. Bắt đầu quay, đạo diễn chương trình cầm loa điều hành các bộ phận chuẩn bị, khu vực fan bỗng nhiên chỉnh tề như một gào to, “Leo! Cố lên! Tụi em yêu anh!” Vương Siêu, “…” Sau đó, chỉ cần tới lúc hơi dừng lại nghỉ ngơi, những fan hâm mộ sẽ cổ vũ thể hiện tình yêu với hắn. Chương trình quay tròn năm tiếng, mắt hắn ướt đẫm ít nhất hai tiếng. Quay xong, nhóm khách mời còn có một cuộc phỏng vấn ngắn trong hậu trường, chưa đến phiên Vương Siêu, hắn đi qua nói mấy câu với fan. Fan hỏi hắn, “Gần đây anh làm gì thế? Sao lại phơi nắng đen như vậy?” Hắn đáp, “Anh đi Tây Tạng chơi, không chịu bôi kem chống nắng đàng hoàng, tụi em đừng học theo anh.” Fan lại hỏi, “Đang yên ổn sao lại đi Tây Tạng? Tới lễ ra mắt phim Disney anh cũng không tham gia.” Vương Siêu cợt nhả, “Anh thất tình á, đi giải sầu.” Fan hâm mộ, “Ha ha ha ha anh lại lừa bọn em đi tiểu hư hỏng.” Vốn là không ai tin hắn có thể quen bạn gái. Tạ Trúc Tinh hẹn cùng ăn khuya với hắn nên đến đài truyền hình đón người, đợi ở hậu trường một lát không thấy người đâu, dù sao chương trình cũng quay xong rồi, liền ra phía trước tìm hắn. Khán giả đã về gần hết, chỉ còn mười mấy fan Vương Siêu quây quanh hắn nghe hắn nói nhảm, đang nghe thì có người tinh mắt nhìn thấy, giơ tay chỉ rồi gọi to, “Tạ Bạch liên!!!” Tạ Trúc Tinh không ngờ vẫn còn fan, tránh không kịp, chẳng thể làm gì khác hơn là lúng túng đứng phất phất tay từ xa. Vương Siêu nhìn cậu hô một tiếng, “Tới ngay!” rồi sửa lưng fan, “Đừng gọi em ấy như vậy nữa, ẻm tốt lắm.” Fandom Leo Vương nhận được thông báo kinh thiên động địa từ fan tiền tuyến — Trưởng nhóm phơi nắng đen thui còn cạo đầu trọc! Siêu của chúng ta khóc! Tiểu hỗn đản nói hắn thất tình _(:з” ∠)_ Trời ơi! Tạ Bạch liên tới! Cậu ta đâu có quay show! Tạ Bạch liên đưa Siêu Siêu đi ăn khuya rồi! Hai người còn nắm tay nhau!!! Hôm sau có blogger công bố mấy bức ảnh hiện trường quay hình, tiêu đề vô cùng hút mắt “Leo Vương huỷ dung biến thành trứng kho, bị đồng đội cướp hết đại ngôn”, kể lại việc một nhãn hiệu dầu gội đầu nọ muốn mời Leo Vương làm phát ngôn viên mùa mới, bởi vì hình tượng thay đổi, đại ngôn bị đồng đội Tomas Tạ một đao cướp mất. Fan hai nhà Tạ Vương đình chiến đã lâu, chiến hoả bùng cháy. Một nhóm nhỏ fan hiện trường lên tiếng kể chuyện hai nhân vật chính tương thân tương ái lập tức bị nhấn chìm trong màn nước. Sự tình mau chóng có chuyển biến, trong lúc chiến sự căng thẳng đột nhiên chảy ra một dòng nước trong, weibo nhà Hoa Vương couple đăng một đồng nhân văn của Tạ Vương lên, dựa theo những tin thu được từ hiện trường quay show hôm qua, với tinh thần “Hoàn toàn không dùng sự thực làm chuẩn, nếu có điểm tương đồng thì đó chính là sự thật!” của fan couple, kể về một chuyện tình máu chó lâm li bi đát, cốt chuyện thú vị, mô tả nhân vật khá trùng khớp với bản thân idol, không chỉ fan couple điên cuồng đón nhận mà cả fan only của Tạ Vương sau khi đọc xong đều không nhịn được muốn bấm like, các nhà khác không có liên quan gì tới IceDream lại càng vô tư chia sẻ, bộ đồng nhân văn này quang vinh leo lên hạng 6 top weibo hôm đó. Vương Siêu lướt weibo nhìn thấy, không đọc kỹ văn án mà bấm vào đọc luôn truyện “Không ngọt chút nào” này, đọc hai hàng mới biết là đồng nhân của mình và Tạ Trúc Tinh, sướng đến phát rồ, vô cùng phấn khởi đọc đi đọc lại hai lần, quá ưng, cho một like. Fan hâm mộ bùng nổ, tuy rằng cực kỳ nghi ngờ là trượt tay, bởi vì Leo Vương hay trượt tay lắm, nhưng vẫn dồn dập cap ảnh khoe khắp nơi. Trước đây không lâu nhà couple “Hoa Vương” còn thoi thóp tìm đường sống trong chỗ chết, giờ lượng truy cập điên cuồng dâng lên, nổ tung cả server. Chuyện này chưa xong chuyện khác đã tới, tài khoản weibo “Thuyết cấp thất từ đồ chi” đăng một weibo dài, vạch trần tác giả “Thất từ đồ chi” của “Không ngọt chút nào”, tố cây bút này tự xưng là fan couple Tạ Vương, thực tế bản thân là trưởng ga đứng đầu fandom only của Tạ Trúc Tinh, khoác vỏ bánh đậu xanh lừa bịp fan loli nhà Vương, sau lưng thường xuyên cập nhật đồng nhân văn couple Tã giấy, hành văn ngô nghê thì thôi, chất lượng còn rất tệ, có thể đoán được nhân phẩm, dù sao cũng không phải thứ gì tốt. Fan nhà IceDream lại lao vào một cuộc chiến mới, các nhà lớn cũng xoá bài, tạm thời lắng xuống. Vương Siêu quay xong chương trình kia thì không muốn nhận thông cáo gì thêm, ủ trong nhà sáng tác ca khúc mới. Tạ Trúc Tinh mang vết thương gia nhập đoàn phim truyền hình, tinh thần chuyên nghiệp được cả đoàn cùng ca ngợi, nhân viên trong đoàn rất chăm sóc cậu, đến cuối tháng sáu đóng máy hơ khô thẻ tre, vết thương của cậu cơ bản cũng đã khỏi hẳn. Trước khi phim đóng máy ban giám đốc Huy Tinh Ent. được cải tổ, Đoạn Nhất Khôn gia nhập ban giám đốc. Đầu tháng bảy, có fan bắt gặp hai người Tạ Vương cùng một đôi vợ chồng trung niên khẩu âm Đông Bắc đi ăn ở một tiệm vịt quay nổi tiếng của Bắc Kinh. Leo Vương không lộ mặt một thời gian tóc đã dài ra, cắt tỉa thành đầu đinh. Theo người chứng kiến thuật lại, sau khi ăn xong đôi vợ chồng trung niên đi trước, hai người Tạ Vương không hiểu sao lại tranh cãi nhau trước cửa tiệm, anh đẩy tôi một cái tôi đánh anh một phát, thấy có người đứng xem mới vội vã lên xe cùng đi mất. Cuối tháng 7 năm 2016, hợp đồng của Leo Vương và Tomas Tạ với Huy Tinh Ent. tới hạn, hai người cùng ra thông báo, sau khi hết hợp đồng sẽ không gia hạn thêm với Huy Tinh. Từ đây nhóm nhạc thần thượng IceDream chính thức tan rã. Tháng 9, phòng làm việc Siêu Tinh được thành lập ở Bắc Kinh. Cùng ngày thành lập phòng làm việc, Tạ Trúc Tinh đăng một weibo mới. Là ảnh một tấm bưu thiếp, dựa theo dấu bưu kiện có thể thấy rõ, bưu điện Lhasa, ngày 14 tháng 4 năm 2016. Nét chữ trên bưu thiếp tròn vo, viết một câu “Tạ Trúc Tinh, anh yêu em.” Không có chữ ký. Caption Tạ Trúc Tinh chỉ viết một câu, “Em cũng yêu anh.” Vương Siêu cho một like.— Hoàn Chính Văn —
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]