Quốc lộ 318.
Đây là đường chính để nhập cảnh vào Tây Tạng, dọc theo đường đi phong cảnh rất đẹp, thảo nguyên bát ngát chạm tới chân trời xa, đám mây trên bầu trời tưởng như chỉ cần giơ tay là với tới, trời tháng tư không nóng không lạnh, làn gió mang theo hơi thở mùa xuân chỉ cao nguyên mới có, khiến lòng người cũng rộng mở hơn không ít.
Vương Siêu đã nói nhiều hơn so với hồi mới lên đường, cũng không chỉ ngồi trên ghế phó lái trưng bản mặt mướp đắng ra nữa, thỉnh thoảng không khỏi vui vẻ, nhìn thấy cảnh gì đẹp sẽ xuống xe nhờ Trì Lập Đông chụp hình giúp hắn.
Trì Lập Đông không hay chụp ảnh, bố cục và góc độ đều rất tuỳ tiện, Vương Siêu ra sức tạo dáng một lúc lâu, chạy tới nhìn ảnh xong, tôi đệt, léo nha léo nhéo oán giận mãi không ngừng.
Trì Lập Đông không cãi lại, còn kiên nhẫn bảo, “Nếu không thì quay lại chụp thêm vài tấm? Tôi sẽ tập.”
Cứ vài lần như vậy, Vương Siêu cũng không tiện đòi hỏi, chụp thế nào thì cứ để thế ấy thôi, trên đường đi ngồi mở app ra chỉnh sửa lại một chút.
Sửa đến tấm thứ hai, hắn nghiêng đầu nhìn chính mình trong gương chiếu hậu, giống như gặp ma, “Tôi đệt, còn tưởng đâu ánh sáng của bức ảnh có vấn đề, tôi đen đi hả?”
Trì Lập Đông nói, “Đã báo trước là tia cực tím trên cao nguyên rất lợi hại, bảo cậu bôi kem chống nắng cậu không chịu nghe.”
Vương Siêu lại nhìn vào gương lần nữa, hình như đen tới vài tông.
Trì Lập Đông an ủi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/peter-pan-va-cinderella/1743676/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.