Nhẫn kim cương hơn bảy vạn, dù thế nào cũng không phải là Tạ Trúc Tinh mua để tự đeo.
Xem thời điểm trên hoá đơn, trừ bạn gái lúc đó ra còn có thể mua cho ai?
Hơn bảy vạn, với cái sự nghèo khổ của Tạ Trúc Tinh hồi đó, nói không chừng chính là toàn bộ tiền để dành, tất cả đều dùng để mua cái nhẫn chết tiệt này, cũng đủ cam lòng.
Vương Siêu có chút không vui.
Nhưng hắn không thật sự muốn tính toán, đã chia tay lâu như vậy rồi, bây giờ cũng chẳng còn liên hệ, nhắc tới đâu có ý nghĩa gì.
Chỉ là trong lòng có gì đó lấn cấn đến khó chịu, nhẫn có thể dùng làm gì? Là thứ để nói chuyện cưới xin mới cần dùng đến.
Hắn rầu rĩ nhét hoá đơn vào lại trong túi, bạn học nữ tóc ngắn ngồi trước mặt quay đầu lại bảo, “Leo, nhặt giúp tôi thỏi son với, lăn tới dưới chân ghế anh kìa.”
Hắn cúi người xuống nhặt giúp, lúc ngồi dậy thì liếc thấy hình xăm trên mắt cá chân của cô nàng, quần che khuất một phần không nhìn thấy rõ, hình dáng rất đặc biệt.
Cô nàng nhận lấy thỏi son, nói cảm ơn.
Vương Siêu thuận miệng hỏi, “Không có gì, hình xăm ở cổ chân em nhìn đặc biệt ghê.”
Tính cách cô bạn có hơi đàn ông, ngay lập tức muốn khoe khoang, nghiêng người gác chân lên ghế cho Vương Siêu nhìn, hình xăm nơi cổ chân là một ngôi sao, chắc là được thiết kế riêng rất tinh xảo.
Vương Siêu thích lắm, hỏi, “Em xăm ở đâu vậy? Tinh xảo ghê.”
Cô nàng đáp, “Ở Bắc Kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/peter-pan-va-cinderella/1743642/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.