*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương Siêu không cảm thấy mình ngây thơ chút xíu nào, chỉ nghĩ rằng không thể để Tạ Trúc Tinh thân thiết với Quý Kiệt được, ít nhất không thể thân hơn mình. Hắn ngụy biện vô cùng hùng hồn, “Hai ta quen nhau trước tiên, mấy người bọn họ đều là người ngoài, người ngoài thôi em hiểu không hả? Em đừng nghe người ta gọi một tiếng “anh” đã xem bọn họ là người nhà, họ từng ăn chung nồi với em sao? Từng uống chung rượu với em sao? Từng cùng nhau sờ ngực silicon sao?”
Tạ Trúc Tinh nghe hết nổi, cắt ngang, “Cái gì cùng nhau? Là anh sờ, tôi nhìn.”
Vương Siêu nói, “Tóm lại là chưa từng thân nhau như anh với em.”
Tạ Trúc Tinh không thèm để ý tới hắn nữa, ngồi chồm hổm dưới đất quay lưng lại, lấy đồ trong valy ra ngoài.
Vương Siêu không vui nói, “Em có nghe thấy không?”
Tạ Trúc Tinh, “Nghe rồi.”
Vương Siêu, “Nghe gì?”
Tạ Trúc Tinh không muốn chọc giận hắn, đáp, “Anh thân anh thân, anh thân nhất.”
Vương Siêu hài lòng ngồi trên giường, không biết lôi từ đâu ra một cây gậy đấm bóp, vừa gõ bộp bộp lên bắp đùi mình vừa nói, “Bạn thân êi, em dọn xong thì lấy đồ ra giúp anh luôn nha, anh lười di chuyển lắm, tay với chân đều đau.”
Gậy đấm bóp:3
Tạ Trúc Tinh, “…”
Người khác là tới tập huấn học hành, cậu lại có cảm giác như mình tới trông trẻ.
Lại còn là một đứa trẻ to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/peter-pan-va-cinderella/161307/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.