Không ai được trộm con pegasus của tôi. Rachel cũng không ngoại lệ. Tôi không chắc liệu tôi giận dữ, kinh ngạc hay lo lắng hơn.
“Cô ta đang nghĩ chuyện gì thế?” Annabeth nói khi chúng tôi chạy đến con sông. Không may, biết rõ Rachel định làm gì và điều đó làm tôi sợ chết khiếp.
Tình hình giao thông thật tệ hại. Mọi người đều đổ xô ra các con đường và ngẩn người xem các thiệt hại ở vùng chiến sự. Xe cảnh sát vang lên ở mỗi dãy nhà. Không thể nào bắt được xe taxi, và các con pegasus đều đã bay khỏi nơi này. Tôi sẽ tìm một vài người th Đội quân Ngựa Pony Thích Tiệc Tùng, nhưng họ đã biến mất cùng với hầu hết phần bia xá xị ở khu Midtown. Vì thế chúng tôi chạy, chen lấn xuyên qua đám đông những người đang sững sờ lấp kín cả hai bên vỉa hè.
“Cô ta sẽ không bao giờ đi qua được hàng rào bảo vệ,” Annabeth bảo nói. “Peleus sẽ nhai sống cô ta.”
Tôi đã không nghĩ đến điều đó. Màn Sương Mù sẽ không lừa được Rachel như nó làm với hầu hết mọi người. Cô ấy sẽ dễ dàng tìm thấy trại. Nhưng tôi đang hy vọng các vành đai phép thuật của trại sẽ chỉ giữ cô ấy bên ngoài như một trường lực. Tôi đã không nghĩ đến việc con Peleus có thể tấn công.
“Chúng ta phải nhanh lên mới kịp.” Tôi liếc nhìn Nico. “Anh không chắc em còn có thể triệu hồi một vài con ngựa xương đâu nhỉ?”
Cậu ta vừa chạy vừa thở khò khè như người lên cơn hen. “Quá mệt mỏi... không thể triệu hồi nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/percy-jackson-tap-5-vi-than-cuoi-cung/134880/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.