Chương trước
Chương sau
Khi Annabeth và tôi đang trên đường rời khỏi thì tôi nhìn thấy thần Hermes ở góc sân trước của cung điện. Ông đang nhìn chằm chằm vào thông điệp Iris trong màn sương của đài phun nước.
Tôi quay sang dặn Annabeth. “Tớ sẽ gặp lại cậu ở thang máy nhé.”
“Cậu chắc không?” Rồi cô ấy nhìn chằm vào mặt tôi. “Ừm, cậu sẽ làm thế.”
Thần Hermes dường như không nhận ra sự hiện diện của tôi. Các hình ảnh ở thông điệp Iris đang di chuyển quá nhanh đến nỗi tôi không thể hiểu được gì. Các bản tin của con người đến từ khắp nơi trên toàn nước Mỹ vụt lướt qua – các hình ảnh về sự tàn phá của Typhon, các vật còn sót lại trong cuộc chiến diễn ra khắp Manhattan, tổng thống đang chủ trìcuộc họp báo, thị trưởng thành phố New York, xe quân sự chạy xuôi Avenue of the Americas.
“Thật tuyệt,” thần Hermes lầm bầm. Sau đó ông quay sang tôi. “Ba ngàn năm qua, và ta sẽ không bao giờ vượt qua được sức mạnh của Màn Sương Mù... và sự ngu dốt của con người.”
“Cảm ơn, cháu đoán thế.”
“Ồ, trừ ngươi ra. Mặc dầu ta cho là mình nên cân nhắc lại, vì ngươi đã từ chối quyền bất tử.”
“Đó là một quyết định hoàn toàn đúng đắn.”
Thần Hermes nhìn tôi đầy tò mò và rồi hướng sự chú ý về thông điệp Iris. “Hãy nhìn họ xem. Họ đã quyết định rằng Typhon là một đợt bão kinh hoàng. Ta chẳng ước ao gì. Họ đã không đoán ra làm thế nào tất cả các bức tượng ở Hạ Manhattan đều rời khỏi bệ tượng và bị chém thành từng mảnh. Họ vẫn tiếp tục trình chiếu các bức ảnh về bức tượng của Susan B. Anthony đang xiết cổ bức tượng Frederick Douglass. Nhưng ta nghĩ rằng họ thậm chí còn nêu ra được một giải thích đầy logic cho điều đó.”
“Thành phố tệ như thế nào?”
Thần Hermes nhún vai. “Thật ngạc nhiên là không quá tệ. Tất nhiên, cuộc sống dân thường bị đảo lộn. Nhưng đây là New York. Ta chưa bao giờ thấy một nhóm người nào mau hồi phục như ở đây. Ta nghĩ rằng họ sẽ quay về trạng thái bình thường trong vòng một vài tuần nữa, và dĩ nhiên, ta đã và đang giúp đỡ họ.”
“Ông sao?”
“Ta là người đưa tin cho các vị thần. Công việc của ta là giám sát những gì mà con người đang nói, và nếu cần thiết, giúp họ nhận thức điều gì đã xảy ra. Ta sẽ khôi phục lại họ. Tin ta đi, thể nào họ cũng quy điều này cho một vụ động đất kinh hoàng hay các mảnh bể vụn của mặt trời chứa đầy điện tích. Bất cứ điều gì ngoài sự thật.”
Giọng ông nghe chua xót. George và Martha im thít quấn quanh quyền trượng, điều đó khiến tôi nghĩ rằng thần Hermes đang cực kỳ cực kỳ giận dữ. Tôi chắc rằng mình nên im lặng, nhưng tôi đã nói, “Cháu nợ ông một lời xin lỗi.”
Thần Hermes thận trọng nhìn tôi. “Và sao lại thế
“Cháu đã nghĩ ông là một người cha tồi,” tôi thừa nhận. “Cháu đã nghĩ ông bỏ rơi Luke vì ông biết tương lai của anh ấy và đã không làm bất cứ điều gì để ngăn lại điều đó.”
“Đúng là ta đã biết được tương lai của nó,” thần Hermes đau khổ nói.
“Nhưng ông đã biết được nhiều hơn phần anh ấy sẽ biến thành người xấu. Ông hiểu được những gì anh ấy sẽ làm vào phút cuối. Ông đã biết anh ấy sẽ lựa chọn đúng đắn. Nhưng ông không thể nói cho anh ấy điều đó, đúng không?”
Thần Hermes nhìn chằm chằm vào bể phun nước. “Không ai có thể can thiệp vào số mệnh, Percy à, ngay cả thần thánh cũng không được. Nếu ta cảnh báo trước cho nó điều gì sẽ đến, hoặc cố để ảnh hưởng đến các quyết định của nó, ta sẽ khiến mọi việc trở nên xấu đi hơn mà thôi. Giữ im lặng, và tránh xa khỏi nó... Đó là điều khó nhất mà ta đã làm.”
“Ông phải để anh ấy tìm thấy con đường của chính mình,” tôi nói, “và đóng vai trò cứu lấy đỉnh Olympus.”
Thần Hermes thở dài. “Ta không nên nổi giận với Annabeth. Khi Luke đến tìm con bé ở San Francisco... Ừm, ta biết con bé sẽ đóng một vai nào đó trong số mệnh của nó. Ta đã nhìn thấy được điều đó. Ta đã nghĩ có lẽ con bé có thể làm những gì ta không thể và cứu lấy Luke. Khi con bé từ chối đi cùng với nó, ta hầu như không thể kiểm soát được cơn giận của ta. Ta lẽ ra phải biết rõ hơn. Ta thật sự đang giận dữ với chính mình.”
“Annabeth đã cứu Luke,” tôi nói. “Luke đã chết như một người anh hùng. Anh ấy đã hy sinh chính mình để giết Kronos.”
“Ta lấy làm cảm kích vì những lời của ngươi, Percy. Nhưng Kronos không chết. Ngươi không thể giết chết một Titan.”
“Thế thì...”
“Ta không biết,” thần Hermes làu bàu. “Không ai trong chúng ta có thể làm điều đó. Bị biến thành bụi. Rải rác trong gió. Nếu may mắn, hắn ta sẽ bị tản ra thật thưa thớt đến nỗi hắn sẽ không bao giờ lại hình thành nên được một ý thức, chứ đừng nói đến là một cơ thể. Nhưng đừng cho là hắn ta đã chết, Percy
Dạ dày tôi nhộn nhạo đầy khó chịu. “Thế còn các thần Titan khác?”
“Đang ẩn nấp,” thần Hermes nói. “Prometheus gửi cho thần Zeus một thông điệp với một chùm xin lỗi vì đã ủng hộ Kronos. ‘Tôi chỉ đang cố giảm thiểu thiệt hại,’ blah blah. Hắn ta sẽ phải cúi thấp đầu xuống trong một vài thế kỷ nếu hắn ta khôn ngoan. Krios đã bỏ trốn, và núi Othrys đã sụp đổ trong tình trạng hư hại nghiêm trọng. Oceanus đã trốn nhanh xuống biển sâu khi biết rõ Kronos đã thua trận. Trong khi đó, con trai Luke của ta lại chết đi. Nó chết khi vẫn đang còn tin rằng ta không quan tâm đến nó. Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.”
Thần Hermes chém mạnh cây y hiệu qua màn sương. Các bức ảnh thông điệp Iris biến mất.
“Cách đây rất lâu,” tôi nói, “ông đã nói với cháu rằng điều khó nhất khi là một vị thần là không thể giúp đỡ cho con cái mình. Ông cũng đã nói với cháu rằng ông không thể từ bỏ gia đình mình, bất kể họ đã làm điều gì đó trêu ngươi đi chăng nữa.”
“Và giờ ngươi nghĩ ta là một kẻ đạo đức giả ư?”
“Không, ông nói đúng. Luke yêu ông. Cuối cùng, anh ấy đã nhận ra được số mệnh của mình, cháu nghĩ anh ấy đã nhận ra sao ông không thể giúp anh ấy. Anh ấy nhớ ra được điều gì là quan trọng.”
“Nhưng đã quá muộn cho nó và ta.”
“Ông có những đứa con khác cơ mà. Hãy tưởng niệm Luke bằng cách thừa nhận họ. Tất cả các vị thần đều có thể làm điều đó.”
Đôi vai thần Hermes chùng xuống. “Họ sẽ cố, Percy. Ồ, tất cả chúng ta sẽ cố giữ lời hứa. Và có lẽ trong một thời gian tới mọi việc sẽ trở nên tốt hơn. Nhưng các vị thần chúng ta sẽ không bao giờ giỏi trong việc giữ các lời thề. Ngươi đã được sinh ra vì một lời hứa bị phá vỡ, đúng không? Cuối cùng chúng ta sẽ dần dần quên đi. Chúng ta luôn làm như thế.”
“Các thần có thể thay đổi.”
Thần Hermes cười lớn. “Sau ba ngàn năm, ngươi nghĩ các thần có thể thay đổi bản chất của họ“Ừm,” tôi nói. “Cháu tin.”
Thần Hermes dường như ngạc nhiên khi nghe điều đó. “Ngươi nghĩ... Luke thật sự yêu quý ta sao? Sau tất cả những chuyện đã xảy ra sao?”
“Cháu chắc điều đó.”
Thần Hermes lại nhìn chằm chằm vào đài phun nước. “Ta sẽ đưa cho ngươi danh sách những đứa con của ta. Có một thằng ở Wisconsin. Hai con gái ở Los Angeles. Một vài đứa khác nữa. Liệu ngươi có thể đến gặp và đưa chúng đến trại không?”
“Cháu hứa,” tôi nói. “Và cháu sẽ không quên.”
George và Martha quấn mình quanh cây y hiệu. Tôi biết những con rắn không thể mỉm cười, nhưng chúng dường như đang cố làm điều đó.
“Percy Jackson,” thần Hermes nói, “ngươi có thể đã dạy chúng ta một đôi điều gì đó.”
Một vị thần nữa đang đợi tôi trên đường tôi rời khỏi đỉnh Olympus. Nữ thần Athena đứng giữa đường, với hai tay khoanh lại và cái nhìn trên khuôn mặt bà ấy khiến tôi nghĩ uh-oh. Bà ta đã thay bộ áo giáp thành quần jeans và một chiếc áo blouse trắng, nhưng tính thiện chiến của bà ấy trông chẳng bớt đi chút nào. Đôi mắt xám của bà sáng rực.
“Này, Percy,” bà ấy nói. “Ngươi quyết định vẫn sẽ là người phàm.”
“Ừm, vâng, thưa nữ thần.”
“Ta muốn biết các lý do.”
“Tôi muốn trở thành một chàng trai bình thường. Tôi muốn lớn lên. Có được, bà biết đấy, một trải nghiệm bình thường ở những năm trung học phổ thông.”
“Và cả con gái ta?”
“Tôi không thể rời ra xa cô ấy,” tôi thừa nhận, cổ tôi khô đắng. “Hay Grover,” tôi nhanh chóng thêm vào. “Hay...”
“Thôi đủ rồi.” Nữ thần Athena bước đến gần tôi, và tôi có thể cảm nhận được vầng sức mạnh của bà ấy làm cho da tôi ngứa ran. “Ta đã từng cảnh báo ngươi, Percy Jackson, rằng để cứu lấy bạn mình, ngươi sẽ hủy diệt cả thế giới đã lầm. Ngươi dường như đã cứu được những người bạn của mình, và cả thế giới. Nhưng hãy suy nghĩ thật cẩn thận về việc từ giờ trở đi ngươi sẽ giải quyết như thế nào. Vì còn nghi ngờ nên ta sẽ không buộc tội ngươi. Đừng có mà phạm sai lầm.”
Như để chứng minh quan điểm của mình, bà ấy biến thành một cột lửa, đốt cháy phía trước vạt áo sơ mi của tôi và biến mất.
Annabeth đang đợi tôi ở thang máy. “Sao người cậu có mùi khói thế?”
“Chuyện dài lắm,” tôi nói. Chúng tôi cùng nhau đi xuống phía dưới. Không ai trong chúng tôi nói bất cứ điều gì. Nhạc trong thang máy dở tệ – là nhạc của Neil Diamond hay đại loại thế. Tôi nên thêm vào phần này trong phần quà ban nãy từ các vị thần – các bản nhạc dùng trong thang máy hay hơn.
Khi chúng tôi đi ra sảnh của tòa nhà, tôi nhìn thấy mẹ tôi và dượng Paul đang đôi co với anh chàng nhân viên an ninh đầu hói, người vừa mới quay lại vị trí.
“Tôi nói cho anh biết,” mẹ tôi hét lớn, “chúng tôi phải đi lên phía trên kia! Con trai tôi...” Rồi bà nhìn thấy tôi và hai mắt bà mở lớn. “Percy!”
Mẹ ôm chặt khiến tôi không thở nổi.
Mẹ tôi phân trần. “Cha mẹ đã nhìn thấy cờ màu xanh biển. Nhưng chờ mãi không thấy con xuống. Con ở trên đó cả hàng tiếng đồng hồ!”
“Mẹ con hơi lo lắng quá,” dượng Paul cộc lốc nói.
“Con ổn mà,” tôi cam đoan khi mẹ tôi ôm lấy Annabeth. “Giờ mọi thứ đều đâu vào đấy rồi.”
“Chú Blofis,” Annabeth nói, “màn chiến đấu bằng kiếm của chú tuyệt lắm.”
Dượng Paul nhún vai. “Trong hoàn cảnh ấy ai cũng phải thế thôi. Nhưng Percy này... ở đây thật sự... ý dượng là, tòa nhà này có tầng sáu trăm à?”
“Đỉnh Olympus,” tôi đáp. “Đúng thế ạ.”
Dượng Paul nhìn lên trần nhà với vẻ mặt mơ màng. “Ước gì ta thấy
“Paul,” mẹ tôi quở trách. “Nó không dành cho con người. Dù sao, điều quan trọng là tất cả chúng ta đều an toàn. Tất cả chúng ta.”
Tôi sắp được nghỉ ngơi. Mọi thứ đều thật hoàn hảo. Annabeth và tôi bình an vô sự. Mẹ tôi và dượng Paul còn sống. Đỉnh Olympus đã được cứu.
Nhưng cuộc đời của một á thần không bao giờ là dễ dàng. Ngay khi Nico chạy từ đường vào, và khuôn mặt cậu ta đã nói cho tôi biết có chuyện chẳng lành.
“Đó là chị Rachel,” cậu ta nói. “Em vừa mới tình cờ gặp chị ấy ở cuối đường 32rd.”
Annabeth nhíu mày. “Lần này cô ta lại làm chuyện gì nữa đây?”
“Đó là nơi chị ấy bỏ đi,” Nico hổn hển nói. “Em đã nói là chị ấy sẽ chết nếu cố làm điều đó, nhưng chị ấy vẫn cứ khăng khăng làm theo ý mình. Chị ấy vừa mới lấy con Blackjack và...”
“Cô ấy lấy con pegasus của anh?” tôi hỏi dồn.
Nico gật đầu. “Chị ấy đang đi về phía Đồi Con Lai. Chị ấy nói là chị ấy phải đến trại.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.